Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 498 - Chương 498: Cầu Xin

Chương 498: Cầu Xin - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 498: Cầu Xin


Tuyệt Trần Tử nói:

“Đi theo ta! Sư phụ đang ở đằng trước giảng đạo cho đệ tử mới.”

Lý Thanh Sơn không thể làm gì khác, chỉ đành phải đi theo.

Dọc theo đường đi, Tuyệt Trần Tử dạy dỗ:

“Cho dù sư phụ sỉ nhục ngươi như thế nào, ngươi cũng cố chịu đựng, đứng trên đường núi là phải khắc phục lòng sợ hãi, bây giờ lại phải khắc phục lòng ham muốn vinh nhục, chỉ có trăm nhẫn mới có thể biến thành vàng.”

Lý Thanh Sơn không nói gì, đi vào tiền điện, Lôi Thôi đạo nhân đang ngồi trên cao, các đệ tử vừa mới gia nhập ngồi trong điện, trong đó Dư Tử Kiếm ngồi ở gần nhất.

Thấy Lý Thanh Sơn, mọi người đều dời tầm mắt sang, Lôi Thôi đạo nhân đang giảng đạo cũng không hề dừng lại, giống như không hề nghe thấy.

Lý Thanh Sơn kiên trì bước lên phía trước nói:

“Trận cá cược này là ta thua.”

Lôi Thôi đạo nhân nói:

“Nếu đã biết là thua, còn không mau cút xuống núi đi.”

Lý Thanh Sơn đột nhiên ngẩng đầu.

Lại thấy Tuyệt Trần Tử đứng phía sau Lôi Thôi đạo nhân, lại nói một từ nhịn, nắm chặt nắm đấm.

Lôi Thôi đạo nhân cười lạnh nói:

“Sao nào, ngươi còn không phục?”

Cho nên bắt đầu cười nhạo tức giận mắng mỏ Lý Thanh Sơn trước mắt bao người.

Mọi người đều lộ ra vẻ khinh thường, ai bảo ngươi thích chơi trội, rồi sẽ có người xử lý ngươi.

Dư Tử Kiếm không đành lòng, mở miệng nói:

“Sư phụ...”

Tuyệt Trần Tử nhìn nàng nói:

“Tử Kiếm!”

Hắn hiểu rất rõ tính tình của sự phụ, càng có người khuyên thì lại càng không được.

Lôi Thôi đạo nhân càng mắng lại càng đắc ý:

“Xem ra ngươi cũng chỉ là một tên vô dụng, may mà đã lên đến trên núi, bây giờ lập tức quỳ xuống, lạy ta ba lạy, ta...”

“Câm mồm!”

Lý Thanh Sơn hét to, ngắt lời Lôi Thôi đạo nhân.

Đại điện hoàn toàn yên tĩnh, hắn cũng dám nói năng như thế với một vị gia chủ, hơn nữa còn là gia chủ Đạo gia có thực lực mạnh nhất.

Lôi Thôi đạo nhân thay đổi sắc mặt, thằng ranh này còn phải dạy dỗ cẩn thận, làm hắn biết trong Đạo gia này lời ai nói mới có quyền lực nhất.

Lý Thanh Sơn nói to:

“Thua thì thua, Lý Thanh Sơn ta dám đánh cược thì dám chịu thua, tên lỗ mũi trâu ngươi cần gì phải lèm bèm nói mãi không dứt, nói chuyện như đánh rắm, hôi thối chịu không nổi, Đạo gia thì lại thế nào chứ, ta không gia nhập là được.”

Nói xong lập tức nhấc chân đi ngay.

Tuyệt Trần Tử lạnh lùng nói:

“Đạo hữu, đừng ăn nói bậy bạ! Sư phụ!”

Mặt Lôi Thôi đạo nhân xanh mét:

“Để hắn đi đi!”

Lý Thanh Sơn không bị cản trở, đi một mạch xuống đến chân núi, mới hơi nguôi giận, nhảy lên không trung, đằng vân giá vũ bay về phía hồ Long Xà, lại có chút ngơ ngẩn, không biết phải đi đâu mới được.

Nếu hắn chỉ lẻ loi một mình, vậy thì dễ làm rồi, có thể đi gia nhập vào một môn phái khác, thậm chí dứt khoát chạy đến phủ khác, gia nhập bách gia kinh viên khác, trời đất to lớn, còn sợ không có chỗ cho hắn dung thân sao, nhưng mà bây giờ Tiểu An đã vào Phật gia, hắn cũng không thể rời xa, nếu không lại đi cầu xin Nhất Niệm đại sư kia, đi làm hòa thượng luôn cho rồi, Phật duyên đến cũng nhanh thật!

Nhưng ngẫm lại, đừng nói hắn không muốn đi xin người khác, cho dù có cầu xin thì người ta chưa chắc đồng ý, nhận hắn thì sẽ đắc tội với Lôi Thôi đạo nhân.

Lúc này, trong lòng hắn đột nhiên nảy lên một suy nghĩ, có lẽ còn có một nhà chưa kết thúc kiểm tra.

Hôm qua trên thuyền lớn giáo tập đã giải thích cơ bản về trình tự kiểm tra trước sau, Đạo gia là trạm thứ nhất, sau đó đi theo thứ tự chiều kim đồng hồ, đi một vòng các đảo, cũng không cố ý xếp các gia tộc lớn ở phía trước.
Lý Thanh Sơn nhịn không được hỏi:

“Có phải còn để sót một nhà không?”

“Nhà nào?”

“Tiểu thuyết gia.”

“Ngươi báo danh Tiểu thuyết gia?”

Giáo tập nhìn hắn bằng ánh mắt không thể nào tưởng tượng nổi, ánh mắt của các Luyện Khí sĩ nhìn hắn cũng na ná như thế.

“Đúng vậy!”

Giáo tập chỉ vào một nơi trên phương thốn đồ:

“Đây, chính là nơi này, trạm cuối cùng, đến lúc đó ngươi tự đi là được.”

Nếu dựa theo trình tự thì không phải là trạm thứ tư sao? Mà tại sao lại là ta tự đi chứ?

Lý Thanh Sơn không suy nghĩ quá nhiều về những vấn đề này, hắn vốn cũng không để ý đến Tiểu thuyết gia quá nhiều.

Một lát sau, Lý Thanh Sơn đặt chân lên hòn đảo nhỏ có chút yên ắng và hoang vắng này, đây chính là đảo Vân Hư của Tiểu thuyết gia.

Tuy rằng đã qua một đêm, nhưng có lẽ kỳ kiểm tra của Tiểu thuyết gia xếp hạng cuối cùng vẫn còn chưa kết thúc.
Nhưng mà hắn đã đoán sai rồi.

Lý Thanh Sơn đi dọc theo đường mòn đá cuội, xuyên qua một khu rừng trúc, nhìn thấy một đình viện cổ xưa, trong đình lá rụng đầy đất, giống như đã lâu rồi không có người quét dọn, giống như hoàn toàn không có người cư trú, dường như có tiếng con gái rên rĩ vọng ra.

Hắn nhíu mày, gõ cửa kêu:

“Có ai không?”

Sâu trong đình viện vọng ra giọng nói có phần lười biếng:

“Ai đó?”

Lý Thanh Sơn nói:

“Ta đến kiểm tra.”

Vừa dứt lời, vù, gió mạnh thổi bay lá rụng, một người đàn ông trung niên lao ra đình viện, đi đến trước mặt Lý Thanh Sơn, chưa nói đến gương mặt điển trai, còn để hai sợi râu dê, quần áo xộc xệch, còn mang theo chút mùi hương son phấn, trên mặt có vài dấu môi, cổ còn in vết cắn rõ rành rành, lại kết hợp với tiếng rêи ɾỉ khi nãy, lập tức biết ngay hắn đang làm cái gì.
Bình Luận (0)
Comment