Chương 499: Chính Chủ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 499: Chính Chủ
“Là ngươi?”
Lý Thanh Sơn đột nhiên nhớ ra, hôm trước ở Vân Vũ lâu từng gặp mặt người này một lần.
“Là ngươi!”
Người đàn ông trung niên cũng nhớ ra Lý Thanh Sơn, các loại tin tức xuất hiện trong lòng, thuộc tính thủy Giáp thượng, mười bảy tuổi Luyện Khí tầng sáu, thiên tài, thiên tài! Kích động nghĩ, sư huynh đúng là không lừa ta, sư huynh thật sự không lừa gạt ta!
“Ngươi là giáo tập của Tiểu thuyết gia?”
Lý Thanh Sơn thấy hắn đã nhiêu đó tuổi, chắc chắn không phải đệ tử, còn về chuyện có khả năng là gia chủ thì hắn hoàn toàn không nghĩ đến, hắn đã gặp mặt gia chủ của các gia tộc, mỗi người đều có khí chất riêng, cho dù là Lôi Thôi đạo nhân làm hắn hận đến ngứa răng thì cũng có dáng vẻ của gia chủ một gia tộc.
Người đàn ông vội vuốt phẳng quần áo, ho nhẹ, khoanh tay đứng:
“Ta là gia chủ Tiểu thuyết gia, Lưu Xuyên Phong!”
Lý Thanh Sơn ngẩn ngơ, quay đầu định đi ngay, chẳng trách không có ai báo danh Tiểu thuyết gia, nghĩ lại, bây giờ quan trọng nhất là tìm một nơi để ở, cố nhẫn nại nói:
“Không biết phải kiểm tra như thế nào?”
Không lẽ là đi viết văn.
Lưu Xuyên Phong vò đầu, hình như còn mờ mịt hơn của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn càng lúc càng cảm thấy không đáng tin, không lẽ kiểm tra đã kết thúc rồi?
Hai mắt Lưu Xuyên Phong đột nhiên sáng lên, túm vai Lý Thanh Sơn nói:
“Ngươi đậu rồi! Ngươi đậu rồi!”
“Cái gì?”
Lý Thanh Sơn đúng là đã đoán sai, kỳ kiểm tra của Tiểu thuyết gia không phải đã kết thúc mà là vốn chưa từng bắt đầu.
Những lời Lưu Xuyên Phong nói tiếp theo đó lại càng làm Lý Thanh Sơn cảm giác như bị sét đánh:
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là đệ tử thủ tịch của Tiểu thuyết gia!”
Nói xong, lập tức lấy một eo bài từ trong túi bách bảo ra, đích thân đeo lên eo cho Lý Thanh Sơn. Hoàn toàn không hỏi ý Lý Thanh Sơn như thế nào, lập tức mơ màng hồ đồ mà quyết định danh phận.
Lý Thanh Sơn hít thở sâu, hỏi nhỏ:
“Đừng nói là, Tiểu thuyết gia, chỉ có một đệ tử duy nhất là ta đó nha!”
Chắc chắn không thể nào là như thế, tuyệt đối không phải là như thế!
“Ừ!”
Quả nhiên là như thế này!
Lý Thanh Sơn mặt lạnh tanh cởi eo bài xuống, quăng mạnh ra ngoài, eo bài phát ra tiếng “vèo”, biến mất trong rừng trúc, hắn cũng xoay người đi ngay.
Lưu Xuyên Phong đứng ở phía sau hét to:
“Đứng lại đó cho ta!”
Lý Thanh Sơn lập tức đề phòng lên, lại thấy Lưu Xuyên Phong cũng không ra tay, mà lại lấy trong túi bách bảo ra một thứ quăng qua, dừng ở trước mặt Lý Thanh Sơn.
“Chỉ cần ngươi gia nhập Tiểu thuyết gia của ta, Vân Hư bút đặc chế này sẽ là của ngươi.”
Lý Thanh Sơn không ngờ hắn cũng có một ngày bị người khác dùng linh khí chọi vào mặt, trong lòng hơi dao động, cúi đầu nhìn, linh khí trung phẩm, trong lòng lại lập tức yên ắng như nước lặng. Cái thứ này chỉ sợ cho dù có là một trăm món cộng lại cũng chưa chắc đổi được một món linh khí cực phẩm. Hành động này thay vì nói là dụ dỗ, còn không bằng nói là sỉ nhục thì đúng hơn!
Lý Thanh Sơn không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng lấy từ trong túi bách bảo ra mười món linh khí trung phẩn, sau đó lại cất trở về, chắp tay định rời đi.
Lưu Xuyên Phong rêи ɾỉ:
“Đạo hữu, coi như ta cầu xin ngươi đi!”
Lý Thanh Sơn đứng yên, ngửa đầu thở dài, thôi, được người khác cầu xin dù sao cũng tốt hơn đi cầu xin người khác, quan trọng nhất chính là một chỗ để ở, chỗ này quạnh quẽ như thế, có lẽ ngược lại lại càng thích hợp cho hắn tu luyện.
Xoay người vươn tay.
“Cái gì?”
“Eo bài!”
Lý Thanh Sơn nghe nói đệ tử thủ tịch có thể tự do đi lại giữa bách gia, có được rất nhiều đặc quyền, có thể tự do đi lại ở một vài nơi mà đệ tử bình thường không thể vào, cũng tiện cho việc Lý Thanh Sơn đến các nhà học tập trong tương lai.
Lưu Xuyên Phong vô cùng vui vẻ, không ngờ Lý Thanh Sơn sẽ thật sự đồng ý. Đột nhiên vung tay lên, một con chó con xuất hiện từ trong hư không, sủa gâu gâu chạy vào sâu trong rừng trúc, một lát sau lại ngậm eo bài quay về.
Lý Thanh Sơn nhận lấy, con chó nhỏ kia lập tức biến mất tăm, giống như chưa bao giờ xuất hiện, không khỏi kinh ngạc nói:
“Đây là?”
Lưu Xuyên Phong đắc ý nói:
“Bí kỹ của Tiểu thuyết gia chúng ta, không phải thứ người bình thường có thể tưởng tượng ra được.”
Lý Thanh Sơn nhạy bén chú ý đến, không biết từ lúc nào, dấu hôn trên mặt Lưu Xuyên Phong đã biến mất, mùi hương son phấn cũng đã biến mất theo. Có lẽ Tiểu thuyết gia thật sự có chút năng lực không tầm thường.
Lưu Xuyên Phong mời Lý Thanh Sơn vào phòng, đây là một căn nhà trúc theo kết cấu lơ lửng giữa không trung, mùi mực nước thoang thoảng trong phòng, bàn thấp bày đấy giấy cực kỳ bừa bộn, bên trên tràn đầy chữ viết.
Lưu Xuyên Phong đẩy giấy sang một bên, để lộ mặt bàn, mời Lý Thanh Sơn ngồi xuống, ân cần bưng trà rót nước.
Lý Thanh Sơn cầm một tờ giấy lên hỏi:
“Mấy thứ này đều là do ngươi viết?”
Lưu Xuyên Phong tự hào nói:
“Đúng vậy, ngươi có thể gọi ta là Phong Nguyệt Chủ Nhân, đó là bút danh của ta.”
Nghe quen quá, cực kỳ quen, chắc chắn đã nghe qua ở đâu rồi!
Đầu óc Lý Thanh Sơn đột nhiên bừng tỉnh, tên tác giả của quyển sách mà Tôn Phúc Bách lặng lẽ đưa cho hắn không phải là bốn chữ Phong Nguyệt Chủ Nhân sao.
Hắn hiểu rõ, vì sao Tôn Phúc Bách có biểu hiện như thế nhưng lại không báo danh Tiểu thuyết gia! Đột nhiên đứng bật dậy, đá ngã bàn thấp trước mặt.
Viết tiểu thuyết cái con khỉ khô!