Chương 500: Ở Lại - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 500: Ở Lại
Lưu Xuyên Phong cũng vỗ bàn đứng dậy:
“Nhóc con, ta thấy ngươi là người tài nên mới nhường nhịn ngươi một chút, ngươi đừng có được nước làm tới, ngươi có thể sỉ nhục ta, nhưng không thể sỉ nhục tiểu thuyết của ta.”
“Ta sỉ nhục ngươi đây, tiểu thuyết ngươi viết ra đều là rác rưởi, rác rưởi!”
Lý Thanh Sơn siết chặt nắm đấm mắng.
“Ngươi...Ngươi...”
Lưu Xuyên Phong chỉ tay vào Lý Thanh Sơn, cực kỳ giận dữ.
Bên ngoài gió cuốn mây tan, bóng mây bao phủ lên, ánh mặt trời không thể chiếu vào trong phòng, trong nhà trúc có chút tối tăm.
Lý Thanh Sơn cảm nhận được trên người Lưu Xuyên Phong bốc lên một luồng chân khí kỳ dị, đến lúc này, lực áp bách của một Luyện Khí sĩ tầng mười mới bắt đầu xuất hiện.
Đến đây đi, để ta nhìn xem rốt cuộc Tiểu thuyết gia có năng lực gì.
“Lý Thanh Sơn, ngươi sẽ bị gông xiềng khóa lại, bách thú cắn xé, bây giờ hối hận xin lỗi còn kịp.”
Trên người Lưu Xuyên Phong đột nhiên phóng ra chân khí, mùi mực lại càng thêm nồng.
Lý Thanh Sơn nói:
“Tiểu, thuyết, của, ngươi, đều, là, rác!”
“Nghịch đồ!”
Lưu Xuyên Phong tức giận cùng cực, cầm lấy bút lông, vung lên thật mạnh.
Rầm…xiềng xích cực dài bay vυ"t lên, quấn chặt trên người Lý Thanh Sơn. Răng rắc, cùm gỗ đã tròng lên cổ Lý Thanh Sơn.
“Bách thú tề minh!”
Lưu Xuyên Phong nói.
Hổ dữ, gấu to, sư tử, sói, rắn...
Đủ loại dã thú hung dữ anh dũng mà nhào ra, phát ra tiếng rống khủng khϊếp, nhào về phía Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn nhíu mày, lại không hề sợ hãi, mà là thất vọng.
Cơ thể chấn động, giang rộng hai tay, kéo đứt khóa sắt, bắt lấy cùm gỗ tiện tay bóp vỡ.
Lúc này, mãnh thú đã nhào đến trước mặt, hắn hơi suy nghĩ, tiếng ngâm trong trẻo vang lên, Thanh Khê kiếm bay vυ"t ra ngoài, vèo vèo vèo vèo, biến thành một vệt sáng xanh, mới vừa tung hoành xoay chuyển trong phòng, tất cả bách thú đều đã chết.
Gông xiềng cũng chỉ là gông xiềng bình thường, bách thú cũng chỉ là bách thú bình thường, dùng để đối phó người thường còn tạm được, nếu đối phó với Luyện Khí sĩ, hơn nữa còn là loại chiến sĩ đã trải qua trăm nghìn trận chiến như hắn, đúng là người si nói mộng.
Cho dù hắn đứng yên ở đây, để cho mấy con thú kia cắn xé thì bọn chúng cũng không thể phá vỡ chân khí hộ thể của hắn, cắn rách da thịt của hắn.
Khép ngón tay lại thành kiếm, chỉ thẳng vào Lưu Xuyên Phong:
“Còn chưa xong!”
Chỉ trong chớp mắt, Thanh Khê kiếm đã bay đến trước mặt Lưu Xuyên Phong.
Lưu Xuyên Phong vội nói:
“Hòa thượng chân to, ra đây!”
Lý Thanh Sơn rùng mình, bởi vì hắn từng đọc được cái tên này trong quyển sách mà Tôn Phúc Bách cho hắn, đây là một nhân vật có được năng lực cực kỳ thần dị, nếu đúng như trong sách miêu ta, hắn chắc chắn không thể thắng được.
Không ngờ lại có thể triệu hồi được nhân vật trong sách ra, Tiểu thuyết gia cuối cùng cũng muốn lấy ra thực lực chân chính rồi sao?
Một tên hòa thượng mập để lộ ngực xuất hiện từ trong hư không, thứ bắt mắt nhất chính là đôi chân to ở dưới cùng, dùng chân đã bay Thanh Khê kiếm, lại đạp vào ngực Lý Thanh Sơn.
Khí thế mạnh mẽ như phá bia đập đá, hơn xa đám bách thú khi nãy.
Lý Thanh Sơn đang muốn tạm tránh đầu sóng ngọn gió, đột nhiên hai chân khựng lại, không biết từ lúc nào, sàn nhà đã biến thành vũng bùn, đương nhiên là cũng không làm hắn lún sâu được, ngược lại còn khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn, được lắm, ta nếm thư sự lợi hại của ngươi vậy, cắn răng, đấm mạnh một quyền vào lòng bàn chân của hòa thượng chân to.
Kết quả lại nằm ngoài dự đoán, chỉ nghe một tiếng bịch thật to, hòa thượng chân to lấy tốc độ còn nhanh hơn lúc đến mà bay ngược ra sau, biến mất tăm ở giữa không trung.
Lưu Xuyên Phong cảm thấy gáy lạnh căm, Thanh Khê kiếm bay nhanh đến, vội vận khởi chân khí hộ thể.
Nhưng đây là chỉ chiêu dương đông kích tây của Lý Thanh Sơn, hắn bùng nổ sát khí trên người, bước đến trước mặt Lưu Xuyên Phong, dùng chưởng như đao, mạnh mẽ phá vỡ chân khí hộ thể của hắn.
Lưu Xuyên Phong kêu lên:
“Hảo hán tha mạng!”
Chỉ thấy chưởng đao đã dừng lại ngay trước mặt hắn.
Lý Thanh Sơn thu tay lại, triệu hồ Thanh Khê kiếm, điều chỉnh bàn thấp đã bị đạp ngã lại cẩn thận, cầm lấy ấm trà, tự rót cho bản thân một ly, lại rót cho Lưu Xuyên Phong một ly.
Mây trên bầu trời tan đi, ánh mặt trời chiếu khắp, chiếu vào làn sương mờ mịt trên ly trà, hoàn toàn yên lặng.
Lưu Xuyên Phong sửng sốt ngẩn ngơ, cũng đi đến bên cạnh bàn thấp, ngồi xếp bằng hỏi:
“Ngươi...”
Lý Thanh Sơn vươn tay ra, tuy rằng thế giới này không có kiểu chào hỏi như bắt tay, Lưu Xuyên Phong ngẩn ra một lúc mới bừng tỉnh, nắm lấy tay hắn.
Lý Thanh Sơn lắc tay:
“Sau này chúng ta chung sống hòa thuận với nhau, trên đảo cũng chỉ có hai người chúng ta, sau này chắc cũng không có thêm người nào đến.”
Trận chiến lúc nãy, nếu Lưu Xuyên Phong không dùng sức mạnh của tiểu thuyết gia, mà chỉ dùng thân phận của Luyện Khí sĩ tầng mười đi sử dụng một ít pháp thuật bình thường thì Lý Thanh Sơn không dùng Thảo Tự Kiếm Thu sẽ rất khó mà thắng được.
Chênh lệch về số tầng Luyện Khí cho dù có luyện thể mạnh mẽ, đối thủ không hề có ý chí chiến đấu thì cũng rất khó mà đền bù.
Hắn chỉ muốn nhìn xem sức mạnh của Tiểu thuyết gia, mà Lưu Xuyên Phong cũng muốn triển lãm sức mạnh của Tiểu thuyết gia, mặc dù kết quả không quá lạc quan, không, là hoàn toàn xóa bỏ chút hi vọng cuối cùng của Lý Thanh Sơn, lúc này, hắn ngược lại lại nhìn thoáng hơn, không còn tức giận nữa.
Dù sao bây giờ hắn cũng không thiếu pháp quyết tu hành, Quý Thủy Ngưng Khí Quyết cũng đã đủ để chống đỡ đến cảnh giới Trúc Cơ, nếu thật sự đến lúc đó, cũng không sợ là sẽ không tìm được công pháp càng tốt hơn.