Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 501 - Chương 501: Nguồn Gốc

Chương 501: Nguồn Gốc - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 501: Nguồn Gốc


Đến bách gia kinh viện thì việc quan trọng nhất vẫn là học tập luyện đan, luyện khí, trận pháp vân vân, mấy thứ này cho dù là ở gia tộc nào thì cũng có thể học được, thân phận đệ tử thủ tịch lại càng mang đến tiện lợi, điều quan trọng nhất là có thể tự do ra vào bách gia kinh viện mà không cần phải có sự cho phép của bất cứ ai.

Ở những gia tộc khác, vì tranh cướp thân phận này, không biết phải trải qua bao nhiêu cạnh trạnh, sao có thể dễ dàng giống như ở Tiểu thuyết gia được. Không được đánh giá cao, không được để ý đến cũng không nhất định là chuyện xấu, chỉ cần tĩnh tâm tu hành là được.

Lưu Xuyên Phong ngồi trước mặt Lý Thanh Sơn, thật sự là cực kỳ cẩn thận, lần này Tiểu thuyết gia thật sự thu nhận được một đệ tử không tầm thường, thấy Lý Thanh Sơn suy nghĩ sâu xa, cũng không dám quấy rầu, một lúc sau mới nghe Lý Thanh Sơn thở hắt ra, hỏi:

“Chừng nào thì chúng ta bắt đầu tu luyện chiêu thức của gia tộc, lúc nãy ngươi cũng đã thấy rồi, có thể nói là biến ảo vô tận...”

Lý Thanh Sơn lẳng lặng nghe, cũng không ngắt lời, năng lực của Tiểu thuyết gia cực kỳ đặc biệt, có thể làm vật giả biến thành thật, từ không thành có, biến ảo tưởng thành hiện thực.

Nghe nói cội nguồn của Tiểu thuyết gia chính là một vị tu sĩ cổ đại đi du lịch đến một nơi nào đó, nghe nói nơi đây có một quỷ quái chuyên hấp thu sinh khí của trẻ nhỏ, những đứa bé bị cướp đi sinh khí đều sẽ co rút lại mà chết, làm người trong cả thành đều hoảng sợ, nhắc đến là xanh mặt.

Nhưng tu sĩ chưa bao giờ nghe nói qua có yêu quái như thế tồn tại, sau khi cẩn thận điều tra, phát hiện đó không phải là quỷ quái giở trò, mà là một căn bệnh kỳ lạ, nguyên nhân là tất cả nước giếng trong thành đều bị một mạch khoáng linh thạch đặc biệt làm ô nhiễm, con nít hệ miễn dịch kém, không chống cự được, người lớn thì lại không sao.

Hắn dùng pháp lực tinh lọc nguồn nước, điều trị hết cho trẻ nhỏ, mọi chuyện đã được giải quyết. Sau đó vào lúc hắn chuẩn bị rời đi thì lại tận mắt nhìn thấy con yêu quái kia, hơn nữa còn giống hệt như trong truyền thuyết.

Một con quỷ quái vốn không nên tồn tại lại thật sự xuất hiện trên thế giới này, bởi vì mọi người tin rằng nó tồn tại, lòng tin mạnh mẽ kia đã tập hợp thành một nguồn sức mạnh. Nhưng chỉ như thế thôi thì chưa đủ, còn cần phải có – cơ hội nào đó.

Hắn phát hiện mạch khoáng linh thạch làm ô nhiễm nguồn nước dưới lòng đất kia đã hình thành một cái pháp trận kỳ diệu quanh co giống như phù văn. Hắn bắt đầu tự hỏi, pháp lực của hắn có thể cung cấp loại cơ hội này hay không?

Một con đường tu hành hoàn toàn mới được mở ra, lúc ban đầu chỉ ghi chép lại những câu chuyện đầu hẻm cuối phố, các truyền thuyết kỳ lạ, biến nó thành những câu chuyện xưa lời đồn đãi, dựa vào sự truyền miệng của người đời. Trải qua nhiều thế hệ truyền thừa thêm thắt, đặc biệt là khi nhà họ Mặc chế tạo ra cơ quan dùng để in ấn sách vở, cuối cùng mới hình thành được Tiểu thuyết gia của ngày nay.

Một lời nói dối nói một nghìn lần cũng sẽ thành sự thật, dùng bút mực tạo ra truyền thuyết, dùng bản thân tạo thành cơ hội, hư ảo sống lại ở trong tay bọn họ, có thể bao hàm toàn diện, không có chỗ nào không có. Nếu bàn về thú vị thì có lẽ không có gia tộc nào có thể sánh được với Tiểu thuyết gia.

Nhưng mà lúc nãy Lý Thanh Sơn đã chứng kiến hiệu quả thực chiến, đáng tiếc cũng chỉ là thú vị mà thôi, thú vị cũng không thắng được kẻ địch, đi viết một quyển tiểu thuyết khiến mọi người tin rằng đây là thật, làm người ta khóc cười vì nhân vật trong sách, độ khó chỉ sợ còn khó khăn hơn điều hành một thành thị, dù sao người tu hành không thiếu tiền, chỉ cần mời một vài sư gia giỏi về điều hành, lại quăng trăm vạn ngàn vạn lượng bạc xuống, đương nhiên có thể thống trị một vùng phồn vinh hưng thịnh.
Tuy rằng kiếp trước Lý Thanh Sơn đã đọc không ít tiểu thuyết khá hay ho, hắn cũng không ngại làm người đạo văn, nhưng mấy năm qua đi, cũng đã sớm quên sạch sành sanh rồi, nếu so sánh ra thì vẫn là nên thành thật tu hành Quý Thủy Ngưng Khí Quyết của bản thân đi thôi!

Đối mặt với ánh mắt mong đợi của Lưu Xuyên Phong, Lý Thanh Sơn lắc đầu từ chối:

“Cảm ơn, không cần, phòng của ta ở đâu?”

Lưu Xuyên Phong vô cùng thất vọng, cười gượng nói:

“Chỗ này rất rộng, muốn ở đâu thì cứ ở.”

Lý Thanh Sơn hơi khom người xong lập tức đi ra ngoài, dạo một vòng đình viện, phát hiện tuy rằng quy mô thua Đạo gia Đạo cung, nhưng cũng không nhỏ.

Kiến trúc làm từ tre trúc lơ lửng giữa không trung, tạo thành từng dãy hành lang gấp khúc quanh co, đạp lên mặt đất sẽ truyền đến tiếng vọng trống rỗng trong trẻo, gió xuân phất qua mặt, rừng trúc đong đưa, mang đến chút cảm giác mát lạnh.
Theo bước chân, bên dưới nhà trúc dần dần gợn lên từng cơn sóng nước, sóng gợn mạnh hơn, đi vào hậu viện, mở cửa trúc ra, một hồ nước xanh biếc nho nhỏ phản quang trời xanh trúc biếc, khung cảnh đẹp không sao tả được.

Một cái ghế bập bênh được làm bằng trúc yên lặng nằm ở dưới hành lang, Lý Thanh Sơn nằm lên trên, kẽo kẹt, nhẹ nhàng đung đưa, giống như chỉ cần như thế là có thể vượt qua kiếp phù du, rửa sạch những suy nghĩ ở trần thế.

Hắn nằm một lúc rồi lại đứng lên, cười khẽ, cuối cùng cũng có chỗ để an cư rồi. Ở nơi này, hắn không cần lo lắng sẽ bị người hãm hại, cũng không cần nghĩ đến chuyện đi gϊếŧ người, có thể từ từ tu luyện.

Bây giờ, đã đến lúc đi thăm Tiểu An.

Bình Luận (0)
Comment