Chương 502: Kế Nghiệp - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 502: Kế Nghiệp
Đi vào tiền đường, Lưu Xuyên Phong không biết đã đi nơi nào, một bộ áo xanh được xếp ngay ngắn đặt trước cửa, bên trên còn có một cây bút Vân Hư.
Lý Thanh Sơn thay quần áo, cầm bút lên, đeo eo bài vào, đằng vân giá vũ, bay về phía Vô Lậu đảo của Phật gia.
Tên đầy đủ của nó là Tam Vô Lậu đảo, là thuật ngữ của Phật gia, ý chi giới, định, tuệ tam học. Kinh Phật có câu, “Nhϊếp tâm vì giới, từ giới sịnh đinh, từ định sinh tuệ, tên là Tam Vô Lậu học.” Lại gọi là Tam Vô Đao, hoặc là Giới Định Tuệ đảo.
Đi vào trên không đảo, từ đằng xa đã thấy Phật tháp san sát, bảo tướng trang nghiêm, loáng thoáng còn có tiếng tụng niệm Phật âm, quy mô của nó cũng không thua gì Vô Vi đảo của Đạo gia, Tiểu An đang ở bên trong.
...
Lưu Vân Phường, trong biển sách của cửa hàng sách, Lưu Xuyên Phong vừa mới vào cửa đã lập tức cúi gập người sát đất.
Trong lòng Tôn Phúc Bách trầm xuống nói:
“Sư đệ làm sao vậy, không lẽ là...Tiểu thuyết gia đã bị phế bỏ?”
Bách gia bên trong bách gia kinh viện cũng không phải được cố định, mỗi một phủ đều sẽ có một chút khác biệt, ngoài trừ Cửu Lưu Thập Gia thường trực ra, những gia tộc nhỏ bé như Nhạc gia, Y gia vân vân, rất nhiều nơi khác lại không có.
Bách gia cũng là nơi khôn sống mống chết, Tiểu thuyết gia đã rất nhiều năm không có đệ tử, gia chủ các gia tộc đã cùng nhau ký tên đưa thư kiến nghị lên bách gia kinh viện ở quận Như Ý, hủy diệt vết nhơ bách gia ở Thanh Hà phủ từ lâu.
Nếu không phải Tiểu thuyết gia là một trong Cửu Lưu Thập Gia được thánh tổ hoàng đế khâm định, những người có chức vụ cao hơn đã đồng ý từ lâu rồi. Nhưng cho dù là thế thì cũng đưa ra tối hậu thư, nếu gia chủ Lưu Xuyên Phong không lại không thể trở thành tu sĩ Trúc Cơ, hoặc là thu nhận được đệ tư thì sẽ phế bỏ Tiểu thuyết gia ở Thanh Hà Phủ, thu hồi Vân Hư đảo, để cho gia tộc khác sử dụng.
Tôn Phúc Bách cũng xuất thân từ Tiểu thuyết gia, không nỡ nhìn thấy tình cảnh này xảy ra, không còn cách nào khác, mỗi khi nhìn thấy một Luyện Khí sĩ có chút thiên phú thì đều thử một chút, đơn giản cũng là ôm tâm lý may mắn, nhưng thật ra cũng không có chút hi vọng nào.
Lưu Xuyên Phong đột nhiên lắc đầu:
“Đa tạ sư huynh, đa tạ sư huynh, gia tộc có người kế nghiệp, không cần lo lắng sẽ bị phế bỏ.”
“Là ai?”
Tôn Phúc Bách mở to hai mắt, là tên xui xẻo nào thế.
“Lý Thanh Sơn!”
Tuy rằng tính tình không tốt lắm, lại còn không chịu học bí quyết của Tiểu thuyết gia, nhưng vẫn thật sự là đệ tử thủ tịch của Tiểu thuyết gia.
Tôn Phúc Bách sửng sốt một lúc lâu, mắt cũng hơi đỏ lên, cuối cùng thì mọi sự cố gắng của hắn cũng đã được đền đáp.
“Sư đệ!”
“Sư huynh!”
“Ông chủ, chỗ này có công pháp gì thế?”
Một lúc lâu sau, một tên Luyện Khí sĩ đi vào, vừa lúc nhìn thấy cảnh Lưu Xuyên Phong và Tôn Phúc Bách nắm tay hai mắt rưng rưng nhìn nhau, lập tức cạn lời cứng họng, hoảng sợ vội vàng chạy ra ngoài.
...
Lý Thanh Sơn đi rồi, Lôi Thôi đạo nhân vì muốn biểu lộ khí độ, lại giảng đạo pháp một lúc rồi mới làm mọi người giải tán, hỏi Tuyệt Trần Tử:
“Tên khốn kiếp kia đi đâu rồi?”
Tuyệt Trần Tử nói:
“Sư phụ, hình như...hình như...”
“Do do dự dự cái gì, có chuyện gì thì mau nói, có phải là đã đi cầu xin tên giặc trọc Nhất Niếp kia không? Hay là đi tìm Liễu Trường Khanh, muốn thi lại?”
Tuyệt Trần Tử nói:
“Không phải, hắn đi Vân Hư đảo.”
Lôi Thôi đạo nhân nói:
“Cái gì, sao ngươi không nói cho ta biết sớm?”
Tuyệt Trần Tử nói:
“Lúc nãy ta đang định nói cho người, vừa mới nói đến ba chữ Lý Thanh Sơn, ngươi đã bảo ta câm miệng.”
Lôi Thôi đạo nhân vỗ đùi:
“Ui da! Nếu vậy hắn còn không bằng đi theo tên giặc trọc kia làm hòa thượng, ngươi đi bảo hắn cút về đây cho ta, ta thu nhập hắn gia nhập Đạo gia.”
Tuyệt Trần Tử nói:
“Trễ rồi, Lưu gia chủ đã trình danh sách lên trước, Lý Thanh Sơn đã là đệ tử Tiểu thuyết gia, hơn nữa còn là thủ tịch.”
Bách gia kinh viện cũng có quy tắc của bách gia kinh viện, cho dù lúc mở viện kiểm tra có tranh cướp như thế nào, nhưng đã vào nhà nào thì đã là đệ tử của nhà đó, cho dù là ai cũng không thể thay đổi, nếu không bách gia kinh viện đã rối loạn từ lâu rồi.
Trong lòng Lôi Thôi đạo nhân vô cùng hối hận, Lý Thanh Sơn kiên nghị cứng đầu, vốn là rất đúng ý ông, dám chửi ầm vào mặt một tu sĩ Trúc Cơ, còn là gia chủ của một gia tộc, có lẽ người khác sẽ cảm thấy vô lễ, nhưng ông lại vừa tức giận vừa có chút khen ngợi, ngẫm lại lúc trước khi ông còn trẻ cũng từng nổi tiếng là ngông cuồng tự cao, trong mắt không có tôn trưởng, cũng vì tính cách xấu này mà chịu đựng không biết bao nhiêu đau khổ.
“Sư phụ, ngươi vốn chỉ nên mắng vài câu rồi thôi, mấy câu nói lúc sau rất là sỉ nhục nhân cách người khác, chẳng trách hắn lại tức giận đến thế.”
“Ý ngươi là sư phụ không đúng sao?”
“Đệ tử không dám.”
Lôi Thôi đạo nhân thẹn quá hóa giận nói:
“Có người không chịu, muốn đi viết tiểu thuyết, ta xem xem hắn có thể lăn lộn ra cái gì?”