Chương 503: Giác Tâm - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 503: Giác Tâm
"Tên nhóc kia gia nhập Tiểu Thuyết gia ư?"
Mặt Vương Phác Thực đầy vẻ kinh ngạc, nghi ngờ mình có nghe lầm hay không.
Hoa Thừa Tán cười khổ, nói rõ ngọn nguồn từ đầu đến cuối. Cố Nhạn Ảnh vốn muốn hắn giúp đỡ một hai, hắn lại từ chối giúp đỡ Tiểu Thuyết gia, không biết lần sau gặp mặt phải nói năng thế nào.
Vương Phác Thực thở phào một hơi:
"Chu Thông lần này vung tay hơi quá trán. Thôi, đây cũng là số mệnh của hắn. Ngươi bảo tên nhóc kia, nếu hắn dám học Lưu Xuyên Phong mà viết mấy cái thứ hạ lưu kia, ta sẽ khai trừ hắn khỏi Ưng Lang Vệ."
Hoa Thừa Tán nói:
"Liễu gia chủ đã mời tất cả gia chủ đến đảo Tranh Minh bàn bạc chuyện này. Tốt nhất là ngươi nên đi mau đi, ngươi vẫn nên đi mau đi!"
Sau khi Vương Phác Thực đi, Hoa Thừa Tán quay người đi vào trong môn phái. Trong đại sảnh có gần trăm đệ tử Pháp gia mới đến đang ngồi nghiêm chỉnh.
Đôi tay Hoa Thừa Tán ấn xuống mấy lần:
"Mọi người không cần hồi hộp, đây không phải là Nho gia, không có nhiều lễ nghi quy củ như vậy. Sau này tất cả mọi người là sư huynh sư đệ với nhau, ta chính là Đại sư huynh của các ngươi, Hoa Thừa Tán."
Hắn hơi thi lễ một chút, khí độ hiền hòa, phong thái tiêu sái, khiến cho người khác thoáng nhìn đã say mê.
Đám người vội trả lễ, đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hoa Thừa Lộ lại càng sáng mắt hơn. Đây chính là ca ca của nàng.
Hoa Thừa Tán lại nghiêm mặt nói:
"Tuy Pháp gia không có nhiều lễ nghi, nghi thức xã giao phiền phức, nhưng vẫn có phép tắc, phép tắc này chính là luật. Ngươi ở Nho gia, nếu ngôn ngữ, hành vi không hợp với lễ nghi thì sẽ bị chỉ trích uốn nắn, nhưng ở đây chỉ có hình phạt!"
"Ta không ngại nói cho mọi người hay, ta đã được nếm trải hình phạt của Pháp gia mấy lần, có trượng hình, có côn hình, có tiên hình, có thát hình, cũng có cả thủy lao, hắc lao, hỏa lao, cảm giác cũng không tệ lắm. Trong đó, ta rất đề cử tiên hình cho các ngươi, nếu nữ đệ tử phạm pháp, ta sẽ cân nhắc tự mình hành hình."
Hoa Thừa Tán nháy nháy mắt, khiến cả sảnh đường cười vang một trận, bầu không khí ngột ngạt bỗng mất tăm. Nam tử thì hiểu ý mà cười, nữ tử tuy thẹn nhưng cũng hơi khó chịu một chút, ai bảo vị Hoa công tử thanh danh hiển hách này lại tuấn nhã phong lưu như thế này chứ?
Đệ tử cấp cao nhất ở các nhà chiếm những vị trí cực kỳ quan trọng, đôi khi còn thay thế cho cả gia chủ.
...
Lý Thanh Sơn hạ mây xuống, đi đến ngoài Tháp Lâm, hai tăng nhân mặc áo bào xám lách mình đi ra:
"Ngươi là người phương nào? Đến đây làm gì?
Lý Thanh Sơn tự giới thiệu, nói rõ lý do đến đây.
Nhưng khi hắn tự xưng là "đệ tử cấp cao nhất của Tiểu Thuyết gia", hành động đầu tiên của hai vị tăng nhân này là nhìn nhau, rồi quay sang nhìn hắn, như đang nhìn một động vật quý hiếm, đều nở nụ cười quái dị.
Đến tận khi nghe thấy cái tên Tiểu An mới trở nên nghiêm nghị. Dù họ không rời khỏi đảo Vô Lậu, nhưng cũng được nghe từ những đệ tử mới đến. Nghe nói nhờ chuyện ở đảo Tranh Minh, vị Tiểu An sư muội kia có địa vị không tầm thường trong lòng sư phó, chỉ sợ ngay cả Đại sư huynh cũng không sánh bằng.
"Đạo hữu, mời đi theo ta."
Vị tăng nhân lớn tuổi hơn một chút đứng bên trái chắp tay trước ngực nói.
Tăng nhân đưa Lý Thanh Sơn xuyên qua Tháp Lâm, đi đến ngoài một tòa thiền viện độc lập. Sau đó, họ để Lý Thanh Sơn chờ ở bên ngoài, tiến vào thiền viện, đứng trước thiền đường thấp giọng nói:
"Đại sư huynh, bên ngoài có một vị đạo hữu tên là Lý Thanh Sơn vừa đến, tự xưng là cấp cao của Tiểu Thuyết gia, đên gặp Tiểu An sư muội."
Dù Tiểu Thuyết gia có thanh danh kém thế nào đi nữa thì cái thân phận đệ tử cấp cao này cũng không thể tùy ý chậm trễ tiếp đón được. Người có tư cách tiếp đãi trừ Nhất Niệm đại sư ra thì cũng chỉ còn đệ tử cấp cao của Phật gia thôi.
Đại môn thiền đường mở ra, một hòa thượng cao lớn mập mạp bước đến, nở nụ cười như Phật Di Lặc. Nghe đến hai chữ Tiểu An này, trong mắt lại nổi lên ý lạnh, cũng không để ý đến tăng nhân nọ, đi ra khỏi thiền viện, trông thấy Lý Thanh Sơn đang đợi ngoài cửa thì hỏi:
"Ngươi chính là Lý Thanh Sơn?"
Lý Thanh Sơn thi lễ một cái rồi nói:
"Chính là tại hạ, xin hỏi pháp hiệu của sư huynh."
Giác Tâm đánh giá Lý Thanh Sơn một phen từ trên xuống dưới, thấy hắn cũng chỉ mới là luyện khí tầng sáu, tỏ vẻ khinh miệt một chút. Với chút tư vi ấy của ngươi mà cũng dám tự xưng cấp cao rồi binh vai phải vế với ta? Hắn lãnh đạm nói:
"Giác Tâm."
Lý Thanh Sơn hơi nhíu mày, không biết mình đắc tội hắn chỗ nào. Hắn nhẫn nại nói:
"Không biết Tiểu An ở chỗ nào? Xin sư huynh dẫn đến gặp một phen."
"Sư phó đi đến đảo Tranh Minh để nghị sự với các gia chủ các nhà, trước khi đi có dặn dò Tiểu An sư muội đang phải tĩnh tu, không ai được phép đến quấy rầy, xin đạo hữu hãy trở về đi!"
Giác Tâm nghe thấy hai chữ "Tiểu An", cơn tức như lửa không tên chợt nổi lên lần nữa, ngôn từ càng không khách sáo hơn.