Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 505 - Chương 505: Tâm Tư

Chương 505: Tâm Tư - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 505: Tâm Tư


Hắn đã hứa với Vân Hư đảo, tính hết với nhau rồi. Còn cả thân phận gia chủ Họa gia nữa, vị kia là gia chủ tương lai của Họa gia, đã cho rất nhiều thứ tốt khiến hắn không thể không động lòng. Hiện giờ tính ra tất cả đều đã thất bại, lòng phiền não không nói ra được, không nén nổi oán trách Lạp Tháp đạo nhân mấy câu.

Cách Lạp Tháp đạo nhân làm việc và ăn nói đã bị các gia chủ các nhà thầm phê bình từ lâu, nhân cơ hội này bạo phát ra, tất cả đều chỉ trích hắn.

Lạp Tháp đạo nhân há lại chịu bị người khách khinh khi, lập tức dẫn ra một loạt lời mắng mỏ, quậy hội nghị đến rối loạn, mắng hăng, còn đạp một phát lên bàn trà, xắn tay áo lên nói:

"Đến đây đến đây, tên nào không phục thì tiến lên. Nếu bần đạo mà sợ ngươi thì bần đạo là con lừa trọc."

"A Di Đà Phật, Ngưu Tị Tử, lần này ta còn chưa nói gì, ngươi bớt gây sự với bần tăng."

Lần nghị sự này Nhất Niệm đại sư không nói lời nào, Tiểu Thuyết gia tồn hay vong hắn cũng không quan tâm. Mối quan tâm hiện tại của hắn chỉ có mỗi Tiểu An.

Đúng lúc này, lệnh bài của Nhất Niệm đại sư truyền đến âm thanh:

"Phương trượng, không xong rồi, đánh nhau rồi."

"Ai đánh nhau?"

"Đại sư huynh và Lý Thanh Sơn."

Gia chủ các nhà nghe tên Lý Thanh Sơn xong tinh thần đều chấn động. Bây giờ hắn chính là sự tồn tại gây ra mọi vấn đề, cũng là mấu chốt để giải quyết Tiểu Thuyết gia.



Liễu Trường Khanh lập tức lấy Thủy Nguyệt Bàn ra, hình ảnh hiện lên. Giác Tâm cầm Phương Tiện Sạn trong tay, khuấy động chân khí, hóa thành một mảnh sóng to gió lớn, ép Lý Thanh Sơn lùi lại từng bước. Nhưng Lý Thanh Sơn như một con thuyền nhỏ trong gió lốc, chập trùng theo con sóng nhưng không bị lật úp.

Vương Phác Thực cau mày nói:

"Tên nhóc này, đúng là hay gây sự."

Nhất Niệm đại sư nghe câu chuyện xảy ra xong cũng tỏe vẻ không vui:

"Tiểu An hiện giờ đang tu "Kim Cang Phục Ma Công", há có thể bị người khác quấy rầy. Tên Lý Thanh Sơn này cũng quá không biết điều.

"Kim Cang Phục Ma Công" là bí quyết Phật môn, vốn ở Phật gia chỉ có đệ tử cấp cao nhất là Giác Tâm tu hành. Đây cũng không phải do hắn bất công, thiên vị Giác Tâm, mà vì "Kim Cang Phục Ma Công" quá mức thâm thuý, cần người tu hành có căn cơ và ngộ tính rất cao.

Chuyện này không chỉ dựa vào thiên phú là làm được, cần căn cơ tu hành cực sâu và lĩnh ngộ với Phật học. Đây là thứ không phải một đệ tử mới đến có thể tu hành được, những đệ tử có căn cơ ở Phật môn vì để tu được công pháp này cũng phải tốn không ít thời gian.

Nhất Niệm đại sư an bài như thế là muốn ngăn cách Lý Thanh Sơn và Tiểu An, đặc biệt là khi biết nàng mới quen biết Lý Thanh Sơn được một năm, còn không có quan hệ máu mủ. Đây là để tốt cho Tiểu An. Thân là đệ tử Phật môn, nếu còn quá nhiều tạp niệm chắc chắn sẽ ảnh hưởng tu vi. Chỉ cần ngăn cách nàng một thời gian thì thời gian ắt sẽ làm phai nhạt hết thảy.

Mục đích khác nữa là để tiêu trừ cái sự ngạo mạn của Tiểu An, khiến nàng không thể khống chế Phật môn kỳ công trước mắt, biết bản thân không đủ mạnh. Dù có là thiên phú kỳ tài, không lĩnh ngộ được tinh hoa Phật gia, không kết thúc được trần duyên để tĩnh tâm tu hành thì cũng không thể thành được.

...

Hôm qua, hoàng hôn, bên ngoài Vô Lậu tự, trong Tịnh Nguyệt am.

Tiểu An đã thay áo bào tăng màu xám, tĩnh tâm quỳ trước Phật.
Nhất Niệm đại sư cầm đao đến, muốn tự tay quy y cho nàng, hoàn thành nghi thức cổ xưa nay.

Đao quy y sáng loáng rơi vào mái tóc đen nhánh của nàng. Người hầu hạ bên cạnh là Tĩnh Nguyệt am chủ, Nhất Diệp sư thái cảm thấy mình đã sớm không còn dao động, lòng tịnh mà cũng sinh ra chút không kiên nhẫn. Đao hạ xuống là thanh đăng cổ Phật, kết thúc trần duyên.

Tiểu An ngửa đầu tránh ra, nhìn qua tượng Phật bằng ngọc trên bàn thờ Phật.

Nhất Diệp sư thái phát hiện đôi mắt đen nháy kia còn giống giếng cổ hơn nàng, chợt bật cười. Mới chỉ là một đứa bé mà thôi, cô bé nào có mái tóc dài xinh đẹp như thế này cũng đều sẽ không thể dứt bỏ, vì thiên phú không thể tưởng tượng nổi của nàng nên lòng mình cũng không chắc hay sao?

Chắp tay trước ngực, nàng niệm Phật:

"Một đầu tóc xanh có ba nghìn sợi phiền não, cắt tóc tức là cắt phiền muộn, ngươi đừng không nỡ, có bỏ mới có nhận."
Nhưng nàng ta lại không biết, trong lòng Tiểu An, không có tóc thì đã sao, không có thân thể thì thế nào, cũng chỉ là Chu Nhan Bạch Cốt mà thôi, nàng vốn không quan tâm. Mái tóc xanh này cũng được, ba nghìn phiền não cũng thế, vốn sinh ra vì hắn, sao có thể tùy tiện dứt bỏ được?

Nhất Niệm đại sư nói:

"Quy y là nghi thức thiết yếu để gia nhập Phật gia ta, mang ý nghĩa trừ hết phiền muộn, toan tâm toàn ý tu hành. Nếu ngươi không qua cửa ải này thì không thể trở thành đệ tử Phật gia ta.

Tiểu An không nói không rằng, lấy Kim Cang Châu ra, đặt trước phật.

Không cần hắn nói, Linh khí cực phẩm cũng không có gì đáng tiếc.

Nhất Niệm đại sư im lặng thật lâu rồi thở dài một tiếng, cho phép nàng mang tóc tu hành ở Tịnh Nguyệt am, lại càng hạ quyết tâm không thể để một tên Lý Thanh Sơn ảnh hưởng đến tuyệt thế thiên tài trăm năm khó gặp này của Phật môn.
Ngã Phật từ bi, có lẽ là nên để hắn ăn chút đau khổ, biết khó mà lui.

Bình Luận (0)
Comment