Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 507 - Chương 507: Không Thể Nào

Chương 507: Không Thể Nào - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 507: Không Thể Nào


Cả phòng lặng như tờ, gia chủ các nhà có ai không có kiến thức rộng rãi đâu, họ đều hiểu rõ "Kim Cang Phục Ma Công", trong lòng cũng chấn động, cho dù không bằng Nhất Niệm đại sư thì cũng không kém là bao.

Lạp Tháp đạo nhân hỏi Nhất Niệm đại sư:

"Ngươi mất bao lâu để tu thành "Kim Cang Phục Ma Công"?"

Nhất Niệm đại sư nói:

"Ta bảy tuổi đã vào Phật gia, vừa luyện khí, vừa tu Phật pháp, hai mươi lăm tuổi đạt đến luyện khí tầng chín, được sư phụ ta, cũng chính là gia chủ tiền nhiệm, Tử Minh đại sư tán thành, cho tu "Kim Cang Phục Ma Công", một năm sau thì khai ngộ, tu thành tầng đầu tiên."

"Vậy nàng ta dùng bao lâu?"

Nhất Niệm đại sư lắp bắp nói:

"Một buổi tối!"

Mà hắn là đạt luyện khí tầng chín mới tu sang "Kim Cang Phục Ma Công", so với Tiểu An luyện khí tầng ba, chỉ có "Tiên Thiên Ngưng Khí Quyết" là cơ sở để tu, độ khó chênh lệch không chỉ gấp mười lần.

Thế này đã không còn nằm trong phạm vi của thiên tài nữa, mà là yêu nghiệt, là quái vật.

Lạp Tháp đạo nhân vỗ vai Nhất Niệm đại sư.

Liễu Trường Khanh than nhẹ một tiếng. Lúc đầu hắn định giở chút thủ đoạn để ép Lý Thanh Sơn rời khỏi Tiểu Thuyết gia. Đương nhiên, cũng không thể để hắn chuyển sang các nhà khác rồi ở lại Bách Gia Kinh Viện, như thế sẽ hỏng phép tắc của Bách Gia Kinh Viện xưa nay. Hắn ta định cho Lý Thanh Sơn vài thứ tốt, đề cử hắn đến nơi khác.

Thân là người thống trị một nơi, chuyện này không khiến hắn gặp gánh nặng gì, người làm chuyện lớn không để tâm mấy cái tiểu tiết này. Nhưng bây giờ, kế hoạch này phải suy tính một lần nữa, chí ít là phải đổi chữ "ép" này, thành chữ "khuyên".

Trong lòng đứa bé này, hiển nhiên là Lý Thanh Sơn chiếm địa vị cực kỳ quan trọng, tuy nhiên thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ. Nhưng nàng đến tầm cao này lại không dùng bao nhiêu thì giờ, hắn không nghĩ, cũng không dám nghĩ đến việc để người thế này trở thành kẻ địch.

Ở Vô Lậu tự, Tiểu An đang tranh đấu kịch liệt với Giác Tâm. Kim Cang kiếm và Phương Tiện Sạn không ngừng va chạm mạnh, gây nên chấn động, khiến mấy chiếc chuông lớn gần đó cũng réo vang theo.

Cảnh tượng hiếm thấy này, cho dù là lão tăng trong chùa cũng chưa từng thấy.



Tiểu An không thể để lộ sức mạnh của "Chu Nhan Bạch Cốt Đạo", nên chắc chắn không thể đấu với Giác Tâm đang ở luyện khí tầng mười. Nhưng Linh khí cực phẩm Kim Cang Châu mà Nhất Niệm đại sư trao tặng kia, lúc này đây lại phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng.

Linh khí cực phẩm, ban đầu hoàn toàn không phải thứ mà luyện khí sĩ có thể hoàn toàn khống chế được. Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có thể phát huy được sức mạnh thật sự. Nhưng viên Kim Cang Châu này vừa vào tay Tiểu An đã sử dụng được ngay. Khi nàng tu thành tầng đầu tiên của "Kim Cang Phục Ma Công" là có thể hoàn toàn phát huy được công hiệu, uy lực không kém chút nào so với khi trong tay của Nhất Niệm đại sư.

"Thảo Tự Kiếm Thư" trong tay Lý Thanh Sơn cũng miễn cưỡng được xem là Linh khí cực phẩm, vì chưa hoàn toàn luyện hóa được mà đã phát ra uy lực thế kia, huống hồ là một Linh khí cực phẩm chân chính còn được phát huy toàn bộ sức mạnh.

Mà thanh Kim Cang Kiếm to kia, trong tay Tiểu An lại cứ như một cây kim may, được vận dụng đến cực hạn, chém, quét rất thạo.

Lúc chém có khí thế như chẻ núi, hiện rõ trong mắt Lý Thanh Sơn, hắn không khỏi nhớ đến "Thảo Tự Kiếm Thư" nổi bật kia. Quét thì có khí thế như ngăn nước, cũng như "Thảo Tự Kiếm Thư", tùy tiện quét ngang, Dung hợp, khai thông nội dung, kiếm ý ẩn trong ba quyển "Thảo Tự Kiếm Thư", Kim Cang Kiếm biến thành một mảnh Kim Quang Kiếm Ảnh.

Gia chủ các nhà có không ít người tinh thông kiếm thuật, Liễu Trường Khanh là một đại diện nổi bật trong số đó. Bên hông hắn bây giờ đang giắt một thanh trường kiếm. Đây cũng không phải là đồ trang sức, mà là thứ vũ khí lợi hại có thể gϊếŧ người thật.
Đệ tử Nho gia trong thế giới này cũng không phải loại hủ nho tay trói gà không chặt. Trừ thi tư lễ nghi ra, kiếm thuật là thứ bắt buộc phải học. Rất nhiền trường hợp chính thức, việc mang theo bội kiếm là lễ nghi quy cách.

Hắn nhìn chăm chú vào Thủy Nguyệt Bàn, theo bản năng cầm vào chuôi kiếm, kiếm ý phiêu bồng như mây trôi, lớn mạnh như rồng như hổ khiến hắn cũng cảm thấy kinh hãi một trận. Bỗng phát giác ánh mắt các gia chủ các nhà đều đang tụ hết lên người hắn, hắn cũng biết mình mất khí độ, cười giần giật:

"Đây cũng không phải kiếm thuật mà một đứa bé nên có."

Nàng cũng chỉ mới có mười tuổi, dựa vào đâu mà có thể lĩnh hội được kiếm đạo thâm ảo như thế nào? Cho dù nàng có là một thiên tài kiếm đạo, nhưng sát khí sát phạt ác liệt nồng đậm kinh người này thì phải giải thích làm sao?
Giác Tâm dù có thông hiểu võ nghệ, nhưng sao có thể địch nổi nàng. Mà kinh nghiệm thực chiến của hắn cũng kém xa sự phong phú của nàng. Đối chiến với Tiểu An có tu vi quá thấp so với mình, hắn lại không chiếm được chút thượng phong nào, càng đánh càng sợ.

Vì sao? Vì sao chứ? Chuyện quái gì thế nào? Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật, chắc chắn là có chỗ nào không đúng rồi!

Lý Thanh Sơn vốn muốn giúp Tiểu An chút sức, nhưng thấy tình hình này cũng yên lòng, dứt khoát đứng sang một bên xem chiến.

Bình Luận (0)
Comment