Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 508 - Chương 508: Chết

Chương 508: Chết - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 508: Chết


Trong quá khứ, lúc chiến đấu, hắn và Tiểu An liên thủ, phần lớn là nàng đóng vai thích khách. Hắn ở chính diện hấp dẫn sự chú ý của kẻ địch, tạo ra cơ hội. Còn nàng thì nắm chắc cơ hội, một kích tất sát, không ra tay thì thôi chứ ra tay chắc chắn vào chỗ hiểm của đối thủ, gây trọng thương. Quyết đấu công bằng thế này lại hiếm thấy, chuyện này với nàng cũng là một cơ hội khó có được để thực hành thực tiễn kiếm thuật của mình.

Khi không có Lý Thanh Sơn, Tiểu An tất nhiên sẽ đổi chiến lược, không còn đề cao tối đa hóa uy lực để gϊếŧ người, mà như một chuyên gia thư pháp viết một bộ thư pháp, đâu vào đấy, liên tục không dứt, mấy đường bút mới tạo thành một chữ, một trăm chữ thì thành một bộ danh thϊếp.

Tiểu An có thể tiến bộ đến trình độ này, ngay cả Lý Thanh Sơn cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc, vui vì nàng nhiều, nhưng lại hơi cảm thấy thổn thức, thấy Ngưu Ma, Hổ Ma, Linh Quy cộng lại hình như cũng không ghê gớm như "Chu Nhan Bạch Cốt Đạo".

Phải nói là hắn tu không đủ cao, còn chưa phát huy ra uy lực của ba loại công pháp này, nhưng Tiểu An cũng chưa tu thành tầng thứ nhất của "Chu Nhan Bạch Cốt Đạo", bây giờ mới miễn cưỡng xem như cấp độ nhập môn tìm tòi, tương lai sắp đến thăng cảnh cũng không thể tưởng tượng nổi.

Xem ra lần này trở về phải thực sự cố gắng tu hành một phen rồi, không thể để mình tụt lại quá nhiều so với nàng được. Cứ nghĩ là lòng tự trọng yếu ớt của đàn ông đi, nhưng hắn muốn mình phải luôn có năng lực để chăm sóc nàng.

Ngưu ca sắp xếp rốt cuộc là vì sao? Hắn cũng không rõ, có lẽ chỉ khi mở ra được chiến nhẫn Tu Di, hắn mới có được đáp án.

"Đứa bé kia kiếm thế sắp thành, Giác Tâm sẽ thua sớm thôi."

Hàn An Quân nói. Hắn không có lĩnh ngộ kiếm đạo sâu như Liễu Trường Khanh, nhưng cảm giác với thế quân lại cực nhạy.

Đúng vậy, thế quân, hai người giao chiến, trong mắt hắn như hai quân giao đấu.

Giác Tâm tuy có quân số khổng lồ nhưng quân tâm lại bất ổn, khó lòng tiền lùi. Trái lại, Tiểu An thận trọng từng bước, kế hoạch tấn công mạnh thẳng một đường, sau khi đánh lén, mai phục thì sĩ khí sẽ lên. Đại quân của Giác Tâm lại dần lâm vào mỏi mệt.

Mặc dù góc độ khác nhau nhưng cuối cùng đều nhìn thấy chung một kết cục, đợi danh thϊếp thành cũng chính là lúc thập diện mai phục, thành thế cục tất sát.

Tiểu An đưa tay, Kim Cang Kiếm chậm rãi hạ xuống, như đột nhiên được tăng thêm sức nặng vạn quân, mỗi khi xuống tầm một tấc đều như muốn dừng lại.

Nhất động nhất tĩnh, để lại kiếm ảnh rõ ràng mà mắt trần cũng có thể thấy được, đồng thời dùng uy thế của "Kim Cang Phục Ma Công", kiếm thế của "Thảo Tự Kiếm Thư" phát huy đến cực hạn.

Nhìn thì như cực chậm, nhưng cảm giác lại tựa vây mình vào đường cùng, không thể trốn đi đâu được. Dưới sự chú ý của biết bao tăng chúng, sao hắn có thể chấp nhận được kết cục như vậy. Hắn chợt quát to một tiếng, Kim Cang Pháp Tướng cũng đồng thời quát to.

Tiếng chuông chùa chấn động, Phương Tiện Sạn tạo thành tầng tầng sáng vàng, hắn lầu đầu phát huy tác dụng Linh khí của bản thân, tốc độ đột nhiên nhanh hơn gấp mấy lần, bổ nghiêng xuống:

"Ta gϊếŧ ngươi, đồ quái vật này!"

Lý Thanh Sơn đột nhiên đứng dậy, không ngờ tên cấp cao Phật gia này lại phản công kinh người như thế.

Nhất Niệm đại sư hô lên một tiếng:

"Không được!"

Rồi lách mình biến mất.

Nhưng hai người dều không kịp cứu viện, Tiểu An bị chấn động đến mức cơ thể hơi chậm lại. Mắt thấy không thể tránh thoát cú bổ này nhưng mặt mày vẫn không biểu tình. Trên Kim Cang Pháp Tướng, biểu cảm lại thay đổi rất ít, đột nhiên hiện lên một cỗ oán giận khó nói hết.
Kim Cang Nô Mục chính là để hàng yêu trừ ma, giận cũng là chính khí uy nghiệm.

Nhưng Kim Cang Pháp Tướng mà Tiểu An thể hiện ra, sự giận lại càng thâm thúy, kinh khủng hơn nhiều, hận không thể hủy diệt hết mọi sinh linh.

Là sự phẫn nộ đến mức nào mới có thể để một người tu thành bao Phật môn đại năng, được Bồ Tát chứng, sáng chế "Chu Nhan Bạch Cốt Đạo" thề phải gϊếŧ chúng sinh, trảm thần trảm Phật. Nàng mới cảm nhận được lần đầu tiên.

Ánh sáng trên thân Kim Cang Kiếm trầm xuống, sinh ra một loại biến hóa khó ai phát hiện.

Trong biển tức giận vô biên, từ đầu đến đuôi, vung lên.

Keng, tiếng vang chấn động vang lên, xen tiếng vang rền. Kim Cang Phương Tiện Sạn cứ thế bị chặt đứt, hóa thành linh quang rồi tiêu tán. Giác Tâm sững sờ nhìn sang, nghi ngờ bản thân đang còn trong giấc mộng. Hắn lấy Linh khí thượng phẩm làm gốc rễ để tạo thành Kim Cang Phương Tiện Sạn, sao có thể bị chém đứt được, trừ phi đích thân sư phó đến mới được.
Không nhịn nổi nữa, hắn nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Nhất Niệm đại sư, lại chỉ thấy trước mặt, Kim Cang Pháp Tương đưa lưng về phía nắng gắt mới lên phương Đông, như được hắt vạn tia kim quang lên, hai tay cầm Kim Cang Kiếm giơ lên cao.

Tiểu An nói khẽ:

"Chết đi."

Kim Cang gầm lên:

"Chết đi!"

Vạn đạo kim quang ngưng tụ thành kim cang trên thân kiếm, đâm thẳng về phía mi tâm Giác Tâm.

Nhất Niệm đại sư đã đến đảo Vô Lậu, vốn là để cứu viện cho Tiểu An. Nhưng không biết vì sao, thoáng qua một chút, đệ tử cấp cao của hắn lại rơi vào đường cùng, hắn muốn chi viện cũng đã không còn kịp rồi, đành hét lớn trên không:

"Tiểu An dừng tay."

Bình Luận (0)
Comment