Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 509 - Chương 509: Tỉnh Ngộ

Chương 509: Tỉnh Ngộ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 509: Tỉnh Ngộ


Nhưng tiếng của hắn sao có thể nhanh hơn Kim Cang Kiếm được, dù Tiểu An có nghe thấy cũng sẽ không dừng tay. Nàng theo "Chu Nhan Bạch Cốt Đạo", theo sự cuồng nộ tạo thành năng lượng lớn, sâu như biển của vị trong Phật môn kia.

Kim quang lóe lên một cái rồi biến mất, tăng chúng trợn mắt hốc mồm, thời gian như ngừng trôi, toàn bộ Vô Lậu tự yên tĩnh trở lại.

Cho đến khi một vết nứt xuất hiện, từ mũi Kim Cang Kiếm kéo thẳng ra ngoài hơn mười trượng, hiện ra một đường nứt màu đen kinh khủng, dừng lại ở thiền viện của Giác Tâm. Một kiếm bổ ra, trung tâm của đại điện tô hành, mới nãy còn sừng sững ra đó, lại ầm ầm đổ vang lập tức.

Giác Tâm ngã sang một bên, Kim Thân trên người cũng đã biến mất, khuôn mặt béo tròn tràn đầy vẻ sợ hãi, nhìn sang Lý Thanh Sơn trước mắt. Ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Thanh Sơn sút hắn một phát văng ra, mới thoát được một màn, chứ không kết cục của hắn sẽ như cái đại điện này.

Nhất Niệm đại sư từ trên trời đáp xuống:

"Tiểu An, ngươi..."

Nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Tiểu An tán đi Kim Thân, cười ngọt ngào với Lý Thanh Sơn:

"Ngươi đến rồi."

Lý Thanh Sơn dựng ngón cái lên:

"Lợi hại đấy!"

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, đệ tử mới vào chùa ngày thứ hai đã có thể chiến đấu cực mạnh với đệ tử cấp cao nhất mà không rơi vào thế hạ phong, vượt ngoài sức tưởng tượng của tất cả tăng lữ, mà nàng lại còn thật sự chiến thắng được đệ tử cấp cao. Đầu mọi người đều trống rỗng cả, nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không.

Nhất Niệm đại sư tức giận nói:

"Giác Tâm, chuyện này rốt cược là sao? Ngươi nói ta nghe đi."

Lý Thanh Sơn nhíu mày, tên đầu trọc này sợ là lại hồ ngôn loạn ngữ.

Giác Tâm bò dậy từ dưới đất, quỳ xuống trước mặt Nhất Niệm đại sư, dập đầu ầm ầm, mở miệng nói:

"Sư phó minh giám, việc này là đệ tử không đúng. Vì sư phó bảo vệ Tiểu An sư muội nên mới sinh lòng ghen, từ đó mới gây khó dễ cho Lý Thanh Sơn đạo hữu, còn phạm giới tức giận, ra tay trước với Lý Thanh Sơn đạo hữu, xin sư phó giáng tội."

Lý Thanh Sơn còn tưởng cái tên Giác Tâm này sẽ cáo trạng trước, đã chuẩn bị tranh biện rồi, tự nhiên lại không có chỗ dùng.

Nhất Niệm đại sư cũng rất ngạc nhiên:

"Giác Tâm, ngươi?"

"Ta nguyện từ bỏ chức vụ đệ tử cấp cao của Phật gia, giao cho Tiểu An sư muội đảm nhiệm. Xin sư muội tha thứ."

Giác Tâm lại nói với Lý Thanh Sơn:

"Tạ ơn cứu mạng của đạo hữu!"

Giác Tâm tái nhợt cả mặt, trong mắt không còn ánh sáng, cũng thật sự không còn thù hận gì, chắc chắn không phải kiểu ẩn nhẫn để rắp tâm hại người. Dù kẻ thù có mạnh đến đâu, hắn cũng sẽ nguyện nằm gai nếm mật để đợi ngày báo thù, tự tin sẽ có ngày rửa được hận. Nhưng bây giờ, kẻ địch hắn phải đối mặt là một đứa bé, một đứa bé hôm qua mới bắt đầu luyện khí, hôm nay đã có thể đánh bại được hắn.

Hắn có thể từng bước một đi đến vị trí để tử cấp cao của Phật gia, sao lại không thông minh tài trí cho được? Nhưng cũng vì đủ thông minh nên hắn mới thấy tuyệt vọng. Kiếm đó của Tiểu An dù không bổ trúng hắn, lại đánh tan lòng ngạo mạn, sự đố kỵ và phẫn nộ của hắn, đánh cho giác ngộ.

Giác Tâm nói:

"Ta muốn đến động Ma Nhai diện bích ba năm, xin sư phó ân chuẩn."

----

Diện bích vừa là một cách tu hành của Phật gia, vừa là một cách trừng phạt, diện bích ba năm cũng là bị cầm tù ba năm. Trong ba năm này, không thể trò chuyện với người khác, không thể tự ý đi lại, không có bất kỳ hoạt động vui chơi giải trí gì, còn khủng bố hơn cả ngồi tù, mức độ buồn tẻ đủ để một người bình thường bị dồn ép đến phát điên, đây cũng là một loại thử thách tâm tình tuyệt vời đối với đệ tử Phật gia.
Vị đệ tử có thiên phú dị bẩm nhưng tầm tính hơi nóng nảy này vẫn là đệ tử mà Nhất Niệm đại sư thích nhất. Nếu lúc trước hắn chủ động đề nghị chuyện tới hang đá Ma Nhai để diện bích, chắc chắn Nhất Niệm đại sư vô cùng vui mừng, nhưng vào lúc này, e rằng hắn đã có tư tưởng tự sa ngã, vì khi thiên tài bị đả kích thì càng dễ sa sút chán chường hơn người bình thường.

“Ngươi thật sự suy nghĩ kỹ rồi?”

“Vâng!”

Giác Tâm dập đầu thật sâu trên mặt đất, nhớ lại bao năm qua ở Vô Lâu tự, tất cả địa vị và niềm kiêu hãnh của hắn đều tan thành mây khói theo câu này, sự mất mát vô hạn, nỗi đau thương ập tới, nước mắt tuôn như mưa mà gào khóc.

Nhất Niệm đại sư vỗ đầu hắn rồi nói:

“Đừng khóc, đừng khóc, đây là chuyện đối tốt với ngươi.”

“Sư phụ, ta đã làm người mất mặt rồi!”
Giác Tâm ôm lấy chân của Nhất Niệm đại sư tựa như hài tử chịu ấm ức, quay lại thuở hắn vẫn còn là một tiểu sa di mới vào Vô Lâu tự.

“Không đâu, ngươi vẫn là đệ tử tốt nhất của sư phụ, ngươi nhất định phải phấn chấn lên!”

Vành mắt của Nhất Niệm đại sư cũng đỏ lên.

Tăng chúng trong chùa cũng đều khóc theo, tuy đại sư huynh có rất nhiều tật xấu nhưng cũng săn sóc cho họ, bây giờ phải đi diện bích ba năm nên họ cũng thấy khó chịu trong lòng.

Lý Thanh Sơn xoa xoa mũi, thầm nghĩ: Sao cứ có cảm giác như ta và Tiểu An là người xấu thế nhỉ.

Hình như Giác Tâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều sau khi khóc xong, hắn từ biệt sư phụ và các sư đệ xong thì tự đi tới hang đá Mã Nhai tu hành diện bích. Từ đầu tới cuối đều không liếc nhìn Tiểu An lấy một lần, hài tử kia làm hắn cảm thấy hoảng sợ, nỗi sợ hãi này cũng không phải đến từ chiêu kiếm mà Tiểu An suýt chút nữa đã gϊếŧ được hắn, mà đến từ chiêu kiếm chặt đứt Kim Cương Phương Tiện San.
Bình Luận (0)
Comment