Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 510 - Chương 510: Haizz

Chương 510: Haizz - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 510: Haizz


Tuy chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi nhưng hắn cũng cảm thấy ớn lạnh khắc cốt ghi xương, kìm hãm sức mạnh và ý niệm của hắn. Kim Cương Phương Tiện Sản cứng rắn không gì phá nổi kia của hắn đã bị gãy dưới nguồn sức mạnh hoặc là ý niệm kia.

Nhất Niệm đại sư nhìn theo bóng Giác Tâm rời đi, sau đó mới xoay người lại. Hắn trông thấy Tiểu An thì há miệng nhưng cũng không biết nên nói gì, nên răn dạy sao? Hay là khen ngợi? Dù là làm gì thì hình như cũng không đúng, chỉ có một chuyện vô cùng chắc chắn. Đó là thời gian hắn làm sư phụ của hài tử này sẽ không quá dài:

“Ngươi luyện thành Kim Cương Phục Ma Công tầng thứ nhất rồi?”

“Vâng, sư phụ.”

Xung quanh xôn xao cả lên, đám tăng chúng quay mặt nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình từ trên mặt đối phương. Kim Cương Phục Ma Công được cho là công pháp cường đại bí mật không truyền ra ngoài của Bách Gia kinh viện ở cấp phủ thứ nhất. Tu luyện đến đỉnh cao nhất thì có thể kết thành Kim Cương Xá Lợi Tử, tương tự với cảnh giới Kim Đan của Đạo gia.

Tiểu An đột nhiên hỏi:

“Sư phụ, người đang sợ hãi sao?”

Khóe mắt Nhất Niệm đại sư giật giật, liên tục niệm Phật hiệu hồi lâu mới dừng, đặt yêu bài trưởng đệ tử vào lòng bàn tay Tiểu An:

“Kể từ hôm nay, ngươi chính là trưởng đệ tử của Phật gia, chỉ dựa vào sức mạnh thì không thể ngồi được ở vị trí này, quan trọng hơn là Phật pháp phải uyên thâm, có thể giải đáp thắc mắc của các sư đệ sư muội.”

Tiểu An trả lời:

“Vâng, sư phụ.”

Nhất Niệm đại sư còn muốn dạy bảo thêm vài câu, nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng than thở khe khẽ:

“Chớ quên tuân theo lời căn dặn của Đức Phật, yêu thương đồng môn, không nên dùng chiêu kiếm kia của ngươi với đồng môn.”

Hắn cũng không muốn để Tiểu An đảm nhiệm vị trí đứng đầu vào lúc này, nhưng hiện tại chẳng có ai trong Vô Lậu tự này có năng lực thay thế vị trí của Giác Tâm, dù có thay thế được thì có thể ngồi ở vị trí này bao lâu, nửa năm hay là ba tháng chứ.

Kết quả là, Tiểu An trở thành trưởng đệ tử trẻ nhất trong lịch sử Bách Gia kinh viện Thanh Hà phủ, nếu không có sự tồn tại của Lý Thanh Sơn, nàng đã là trưởng đệ tử có tu vi thấp nhất trong lịch sử rồi.

Tiểu An muốn phản bác, nhưng Lý Thanh Sơn lại đè vai nàng, liếc mắt ra hiệu rồi nói:

“Nhất Niệm đại sư nói rất đúng, còn không cảm ơn Tạ sư phụ đi.”

Tiểu An ngoan ngoãn nói:

“Cảm ơn sư phụ.”

Nhất Niệm đại sư cau mày, nghiêm khắc nói:

“Lý Thanh Sơn, trước khi Tiểu An tu luyện thành công Kim Cương Phục Ma Công tầng thứ nhất thì không thể bị người khác quấy rầy, đây là mệnh lệnh của ta, vì sao ngươi vẫn dây dưa không dứt?”

Ái đồ mất thân phận trưởng đệ tử, đi ngồi tù diện bích, sao hắn không tức giận cho được, không thể nổi giận với Tiểu An thì tất nhiên đành tìm tới tên “phiền phức tinh” Lý Thanh Sơn này rồi.

“Nhất Niệm đại sư, đệ tử Bách Gia như thể chân tay, vui buồn có nhau, hắn lên Vô Lậu đảo tìm người cũng không được sao?”

Lý Thanh Sơn còn chưa mở miệng thì một giọng nói đã vang lên từ phía tháp lâm*, vừa quay đầu đã thấy Lưu Xuyên Phong ngồi trên một con bạch hạc khổng lồ, cưỡi gió mà đến, sau khi hắn và Tôn Phúc Bách cùng nắm tay rồi hai mắt đẫm lệ thì còn lấy rượu và thức ăn ra cùng uống vài chén. Sau đó nhận được tin tức thì cực kỳ sợ hãi nên vội vàng tới đây luôn. Hiện tại Lý Thanh Sơn chính là cục vàng của hắn, nếu đυ.ng chạm đến thì Tiểu Thuyết gia khó tránh kết cục bị phế bỏ, đến lúc đó hắn còn chẳng biết tìm chỗ nào để mà khóc ấy.

*quần thể mộ hình tháp của các nhà sư, thường tọa lạc gần chùa chiền.

“Đại sư, Giác Tâm sỉ nhục Tiểu Thuyết gia của ta ở trước mặt mọi người, làm tổn hại tình nghĩa hữu nghị của Bách Gia chúng ta, một lời không hợp đã muốn ra tay hại người, vì sao lại trách ngược lại chúng ta chứ?”
Lưu Xuyên Phong nhảy khỏi Bạch Hạc sơn, đáp xuống trước mặt Lý Thanh Sơn rồi chắp tay nói.

Lần đầu tiên Lý Thanh Sơn phải thay đổi cái nhìn về hắn khi thấy hắn tay áo đón gió*, thanh y bồng bềnh, thật sự lộ ra chút khí phách tiêu sái.

*chỉ sự thanh liêm của quan lại ngày xưa, trong tay áo chỉ có gió lùa chứ không có gì khác (đồ hối lộ); ở câu này chỉ sự trong sạch, ngay thẳng, lời ngay lẽ phải.

Nhất Niệm đại sư vốn không trút được giận, giờ thấy Lưu Xuyên Phong ngày xưa sợ hãi rụt rè mà giờ cũng dám ầm ĩ trước mặt hắn thì hai mắt trợn lên, không cần bày ra Kim Cương Pháp Tướng mà uy nghiêm lớn lao đã dồn đến trùng điệp.

Lưu Xuyên Phong cúi người chào thật sâu:

“Xin lỗi, trăm sai ngàn sai đều là lỗi của Tiểu Thuyết gia ta, kính xin đại sư ngài tha thứ, nghịch đồ, còn không mau nhận lỗi với đại sư?”
Lý Thanh Sơn cười gằn, cố nén nỗi xúc động muốn tát hắn một cái, có gia chủ như vậy thì lo gì Tiểu Thuyết gia không tàn?

Cuối cùng, đành sống chết mặc bay.

Lý Thanh Sơn dẫn Tiểu An về tham quan Vân Hư đảo, trên đường đi, mấy lần Lưu Xuyên Phong muốn lại gần ở nhưng đều bị hắn né tránh, bởi hắn không muốn Tiểu An bị tên kia ảnh hưởng.

Bình Luận (0)
Comment