Chương 511: Chỉ Vì Bản Thân - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 511: Chỉ Vì Bản Thân
Trở lại Vân Hư đảo, về với rừng trúc đình viện, chỉ thấy có người đã chờ ở chỗ kia từ lâu.
Liễu Trường Khanh – gia chủ Nho gia đang đứng chắp tay, nhắm mắt lắng nghe tiếng sóng lớn của biển lớn, một lúc sau mới mở mắt nói:
“Nhiều năm không đến, cảnh sắc nơi đây vẫn đẹp như vậy, chỉ là...đáng tiếc.”
Tất nhiên Lưu Xuyên Phong biết hắn nói đáng tiếc là có ý gì, nhưng chỉ biết cười gượng hành lễ:
“Liễu gia chủ, lâu rồi không gặp.”
Liễu Trường Khanh lại như không nhìn thấy hắn, chân thành nói với Lý Thanh Sơn:
“Lý Thanh Sơn, người muốn điều kiện gì mới bằng lòi rút khỏi Tiểu Thuyết gia, nói ta nghe chút đi.”
Hoàn toàn không quan tâm rằng Lưu Xuyên Phong còn đang nhìn, nụ cười của Lưu Xuyên Phong cứng đờ, cũng không dám tỏ vẻ không hài lòng gì, chỉ nhìn Lý Thanh Sơn với vẻ cầu cứu, biểu cảm gần như là cầu xin.
Nhưng Lý Thanh Sơn cũng không nhìn hắn, nói với Liễu Trường Khanh một cách đúng mực:
“Liễu đại nhân, rút khỏi Tiểu Thuyết gia thì còn có thể vào gia khác sao?”
Sắc mặt Lưu Xuyên Phong biến thành một đống tro tàn.
Liễu Trường Khanh lắc đầu:
“Không, nếu ngươi từ bỏ thì cũng chỉ có thể từ bỏ bằng thân phân đệ tử Tiểu Thuyết gia, nhưng ta có thể đề cử ngươi tới môn phái rất tốt để tu hành. Tùng Đào thư viện Thiên Hồ sơn cũng có chút tiếng tăm ở khắp Thanh Châu, người đứng đầu thư viện cũng là cao thủ Kim Đan đã vượt qua hai lần Thiên Kiếp, còn có tiền đồ hơn so với ở trong Bách Gia kinh viện Thanh Hà phủ.”
Lưu Xuyên Phong hoàn toàn tuyệt vọng, làm gì có ai từ chối được chuyện tốt thế này.
Lý Thanh Sơn lại nói:
“Xin lỗi, đa tạ ý tốt của gia chủ, nhưng xin thứ lỗi cho tại hạ không thể nào chấp nhận được.”
Liễu Trường Khanh nhíu mày nói:
“Ngươi có thể nói bất kỳ điều kiện gì.”
Lý Thanh Sơn mỉm cười với Tiểu An, vừa cầm tay nàng vừa nói:
“Ta sẽ không đồng ý dù có điều kiện gì đi nữa, chúng ta là không thể tách rời.”
Liễu Trường Khanh tiếp lời:
“Ngươi cũng biết có một câu gọi là, thà quên nhau trên sông hồ còn hơn đồng cam cộng khổ. Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chia cách chỉ là chuyện sớm muộn, dù ngươi muốn ở lại đây, nhưng dựa vào tốc độ tu luyện của nàng thì chẳng mất chốc cũng sẽ quên bẵng ngươi mà thôi, đến lúc đó ngươi nên làm gì? Ngươi đến Tùng Đào thư viện thì ngày sau vẫn có thể gặp lại, hay là ngươi muốn giành được lợi ích nhờ nàng?”
Hết dụ dỗ từng bước rồi lại khích tướng bằng lời lẽ, mỗi một câu nói của Liễu Trường Khanh đều đánh vào chỗ yếu hết.
Lý Thanh Sơn cũng không thể giữ vững nụ cười trên mặt được nữa, cuối cùng hắn than nhẹ một tiếng:
“Có lẽ ngươi nói không sai.”
Tiểu An căng thẳng, còn Liễu Trường Khanh thì mỉm cười.
“Thế nhưng, ta đã nghe quá nhiều đạo lý trên thế gian này rồi, hiện tại, ta chỉ muốn nghe theo trái tim mà thôi. Trái tim ta nói với ta rằng ta muốn đi với nàng, nói thật, ta không tin mấy cái gọi là mãi mãi, nhưng càng lâu thì càng tốt mà.”
Hắn ung dung nhún vai một cái:
“Chỉ có cái chết mới chia cắt được bọn ta.”
Gió thổi vi vu, rừng trúc xào xạc, ánh sáng chập chờn.
Tất nhiên Liễu Trường Khanh đành rời đi, hắn tự nhận mình là người hiểu biết về con người, một nam nhân nói ra lời như vậy có nghĩa là niềm tin của hắn cứng như bàn thạch, không thể lay động.
Lưu Xuyên Phong kích động đến mức luôn miệng nói cảm ơn:
“Cảm ơn, cảm ơn ngươi!”
Tiểu Thuyết gia tránh được một kiếp rồi.
Lý Thanh Sơn nói:
“Ta không làm vậy vì ngươi.”
Lưu Xuyên Phong đáp lại:
“Vậy cũng cảm ơn ngươi, ta đi chuẩn bị bữa trưa, chúc mừng ngươi chính thức gia nhập Tiểu Thuyết gia.”
Lý Thanh Sơn tiếp lời:
“Hiện tại mới giờ tỵ* thôi!”
*9-11 giờ sáng.
Nhưng Lưu Xuyên Phong đã ngâm nga bay vào lầu trúc rồi, ở một phía khác đôi mắt to tròn của Tiểu An ầng ậc nước.
“Ngươi cảm động vớ vẩn cái gì, ta chỉ vì bản thân thôi, ngươi không nghe người ta nói sao? Ta lợi dụng ngươi đó, ngốc nghếch!”
Lý Thanh Sơn xoa cái đầu nhỏ của nàng và nói.
Tiểu An lau nước mắt rồi lấy một viên đan dược lóe sáng lấp lánh từ trong túi Bách Bảo ra, sau đó đưa cho Lý Thanh Sơn. Đây là linh dược Phật môn mà Nhất Niệm đại sư đưa cho Tiểu An, nhìn linh quang thì biết dù không sánh được với linh đan như Đạo Hạnh đan, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Lý Thanh Sơn cười khổ:
“Ta nói đùa chút thôi, ngươi vẫn nên giữ cho mình đi!”
Nhưng Tiểu An vẫn kiên trì, dáng vẻ như thể ngươi không nhận thì ta sẽ khóc cho xem.
Lý Thanh Sơn xoa xoa cái mũi, đành phải nhận lấy thôi, cứ cảm thấy là lạ, sau cùng vẫn gạt mấy suy nghĩ này sang một bên:
“Đi, ta dẫn ngươi đến chỗ này hay lắm.”
Nơi sâu trong đình viện, ở đình tạ trên hồ.
Xích đu hơi đong đưa, Lý Thanh Sơn ôm nàng, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người nàng, khẽ vuốt mái tóc như tơ lụa kia và ngắm nhìn cảnh hồ.
Tiểu An nhắm mắt lại, tựa như ngủ mất rồi.
“Ta chỉ vì ta.”
Câu này của hắn cũng không phải là lời nói dối, điều hắn ấp ủ trong lòng không chỉ là những ý nghĩ cao thượng như chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, mà còn một điều, cuối cùng hắn cũng không còn cô đơn nữa khi có nàng ở bên.