Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 512 - Chương 512: Bạn Cũ

Chương 512: Bạn Cũ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 512: Bạn Cũ


Trên Long Xà hồ, một chiếc phi toa trượt qua mặt nước, đến bên ngoài Vân Hư đảo.

Có ba người đi xuống, dẫn đầu là một nam tử cường tráng có râu quai nón, bên trái là một thanh niên với gương mặt ngăm đen, bên phải là một thanh niên trợn mắt, vóc dáng cao to.

Họ đều mặc bộ đồ màu xanh thẫm, trên yêu bài khắc một chữ Mặc. Thì ra họ chính là ba người bọn Hách Bình Dương cùng vào động cương thi, gϊếŧ chết cương thi đạo nhân với Lý Thanh Sơn.

Hách Bình Dương thu hồi phi toa rồi đánh giá Vân Hư đảo yên tĩnh tựa như hoang đảo không người này, cau mày hỏi:

“Ngươi không nghe lầm đấy chứ, hắn thật sự vào Tiểu Thuyết gia sao?”

Trương Lan Thanh nói:

“Không sai, chính là chỗ này, hiện tại hắn đã nổi tiếng khắp Bách Gia kinh viện rồi.”

Hà Dịch Thế nói:

“Có phải nổi tiếng là một tên ngốc không, dám nhục mạ gia chủ Đạo gia, thật đúng là chán sống mà.”

Hách Bình Dương trừng hai mắt, Trương Lan Thanh vội hỏi:

“Dịch Thế, sao ngươi lại nói vậy, lúc trước Thanh Sơn đã cứu chúng ta đấy!”

Hà Dịch Thế trợn mắt nói:

“Chẳng qua hắn chỉ lợi dụng chúng ta để hoàn thành nhiệm vụ thôi, nếu không có hắn thì chúng ta cũng sẽ không đi vào dưới lòng đất, Kim Nguyên và Kim Bảo cũng sẽ không chết.”

“Vậy ngươi còn ở đây làm gì, sao vẫn chưa cút về?”

Hách Bình Dương quát lên, từ lúc trở về từ động cương thi, hắn cảm thấy Hà Dịch Thế là một tên tiểu nhân, khác xa với hắn của trước kia. Lần này vẫn là do Trương Lan Thanh khuyên nhủ, nhớ lúc trước ba người mạo hiểm cùng nhau, nên lúc nãy mới bảo hắn cùng đi.

Hà Dịch Thế quay đầu đi, không nói nữa, nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy vẻ bướng bỉnh.

Hách Bình Dương hừ nhẹ một tiếng, nhanh chân đi về phía trước, Trương Lan Thanh thì than một tiếng rồi cũng đi theo.

Hà Dịch Thế cũng di chuyển bước chân, hắn không đến để cảm ơn ơn cứu mạng của Lý Thanh Sơn, mà đến để xem tình cảnh bi thảm của Lý Thanh Sơn, Tiểu Thuyết gia sao, đúng là cười chết người mà.

“Thanh Sơn! Thanh Sơn!”

Tiếng gào to quen thuộc xuyên qua rừng trúc, dựa vào chân khí truyền vào tai Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn ra khỏi đình viện, Hách Bình Dương đang đi tới từ rừng trúc, vừa thấy Lý Thanh Sơn thì đã lộ ra vẻ vui mừng, bước nhanh tới rồi vỗ mạnh lên vai Lý Thanh Sơn, vui vẻ nói:

“Quả nhiên ngươi ở đây.”

Lý Thanh Sơn đáp lại:

“Hách huynh, lâu rồi không gặp! Còn có Trương huynh, Hà huynh nữa.”

“Ồ, Luyện Khí tầng thứ sáu, tiểu tử ngươi luyện kiểu gì vậy? Còn chưa tới một năm đâu!”

Bây giờ tu vi của Hách Bình Dương vẫn là Luyện Khí tầng thứ sáu như lúc trước, với bốn mạch cuối của Kỳ Kinh Bát Mạch, sự tiến bộ của tu vi vốn vô cùng chậm và khó khăn.

Hách Bình Dương nghe nói Lý Thanh Sơn tới Tiểu Thuyết gia Vân Hư đảo nên đến tìm hắn, nhưng không hề biết hiện tại hắn đã đạt tới Luyện Khí tầng thứ sáu.

Trương Lan Thanh cũng rất kinh ngạc, hiện tại hắn vẫn là Luyện Khí tầng thứ năm giống lúc trước, đang chuẩn bị ngưng tụ khí hải để đột phá lên Luyện Khí tầng thứ sáu. Tốc độ tu hành của Lý Thanh Sơn thật sự nhanh một cách đáng sợ.

Người ngạc nhiên nhất là Hà Dịch Thế, sau khi trở về từ động cương thi, việc tu hành của hắn có bước đột phá nên đã đạt đến Luyện Khí tầng thứ năm. Khi đến gặp Lý Thanh Sơn cũng tràn đầy tự tin, sẵn sàng thưởng thức dáng vẻ chán nản của hắn bằng điệu bộ nhìn từ trên cao xuống, để tìm kiếm sự cân bằng. Nhưng đâu ngờ rằng, Luyện Khí sĩ nho nhỏ tầng thứ hai ngày trước đã đột phá bốn tầng cảnh giới trong thời gian chưa tới một năm, giờ đã đạt tới Luyện Khí tầng thứ sáu, lòng hắn càng khó cân bằng được.
Hách Bình Dương chỉ chớp chớp mắt, bỗng thấy Tiểu An lẳng lặng đứng dưới mái hiên, hắn cũng có ấn tượng sâu sắc về hài tử xinh đẹp này:

“Đây chẳng phải là Tiểu An hay sao?”

Hắn không nhìn lầm chứ, sao Tiểu An cũng đạt tới Luyện Khí tầng thứ sáu rồi?

Trương Lan Thanh nói:

“Sư huynh chỉ bận rộn làm đại pháo ở trong xưởng nên không nghe được cả chuyện này sao? Tiểu An là Thiên Mạch kỳ tài, hai canh giờ đã có thể tu luyện đến Luyện Khí tầng thứ ba, vào lúc kiểm tra thuộc tính đã tạo nên một trận tranh giành giữa gia chủ các gia...Chỉ là hiện tại đã đạt tới Luyện Khí tầng thứ sáu rồi sao, lẽ nào lời đồn sai?”

Lý Thanh Sơn kể sơ qua về chuyện đã xảy ra, Hách Bình Dương và Trương Lan Thanh cũng không biết nói gì cho đúng, một buổi tối tu luyện thành công Kim Cương Phục Ma Công tầng thứ nhất, đánh bại Giác Tâm – trưởng đệ tử của Phật gia. Nếu không phải do Lý Thanh Sơn nói những lời này, chắc chắn họ không chịu tin đâu. Họ đánh giá Tiểu An một cách vừa ngạc nhiên lại vừa nghi ngờ, chỉ thấy đúng là nàng có đeo yêu bài trưởng đệ tử của Phật gia trên eo.
Hách Bình Dương toét miệng nói:

“Hình như ta quen biết với một nhân vật ghê gớm rồi, ta có phải đến hành lễ không?”

Đệ tử bình thường nhìn thấy trưởng đệ tử các gia cũng phải chào hành lễ, gọi một tiếng sư huynh, chớ nói chi còn là thế gia như Phật gia.

Trong ký ức của Trương Lan Thanh, vị hòa thượng Giác Tâm – trưởng đệ tử Phật gia là một nhân vật kiêu ngạo ngút trời, thực sự không thể nào liên tưởng tới Tiểu An – trưởng đệ tử hiện tại của Phật gia.

Lý Thanh Sơn nói:

“Hách huynh nói đùa, đừng đứng ở đây nữa, mau vào đi!”

Bình Luận (0)
Comment