Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 513 - Chương 513: Khóa Học

Chương 513: Khóa Học - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 513: Khóa Học


Sau khi đi vào trong sảnh, mời ba người ngồi rồi Tiểu An tự đi tìm trà cụ, bưng tra lên làm ba người vội vàng đứng lên nhận. Trưởng đệ tử Phật gia mời trà, Hách Bình Dương cũng không câu nệ tiểu tiết, vẫn còn khá, chứ Trương Lan Thanh và Hà Dịch Thế thực sự cảm thấy vừa mừng vừa lo. Lại nhìn thấy Lý Thanh Sơn thản nhiên như không, sau khi Tiểu An mời trà thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, giống như lúc xưa.

Hà Dịch Thế suy sụp, Lý Thanh Sơn cũng được mà Tiểu An cũng tốt, họ đều bước tới địa vị cao hơn hắn, Một cảm giác đố kỵ bùng lên trong lòng Hà Dịch Thế, trời cao bất công biết bao, hắn khổ cực tu luyện nhiều năm như vậy, thế nhưng không sánh được với một năm của Lý Thanh Sơn, một ngày một đêm của Tiểu An.

Sau vài câu nói, Trương Lan Thanh không nhịn được mà cảm thán một câu:

“Phật gia thì cũng thôi, xem như đến một chỗ tốt. Còn Thanh Sơn, dựa vào tài hoa của ngươi thì thật đáng tiếc khi vào Tiểu Thuyết gia.”

Lý Thanh Sơn thưởng thức nhấp một ngụm trà, không thèm để ý mà trả lời:

“Tiểu Thuyết gia cũng không có gì không tốt.”

Hách Bình Dương lớn tiếng nói:

“Đúng đấy, có gì không tốt chứ, hoàn cảnh nơi đây rất thích hợp để tu hành, vào Tiểu Thuyết gia là phải học pháp môn của Tiểu Thuyết gia sao? Dựa vào tư chất của Thanh Sơn ngươi, tương lai tất sẽ đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, kiểu gì cũng tìm được công pháp tốt.”

“Hách huynh nói có lý.”

Lý Thanh Sơn cười nói, nhìn thì tưởng Hách Bình Dương lỗ mãng nhưng thực chất vô cùng cẩn thận, hơn nữa sự cổ vũ thân thiết này càng làm người ta cảm động. Trương Lan Thanh cũng là một người hiền lành thận trọng, chỉ có cái tên Hà Dịch Thế là tính tình kỳ lạ, chỉ trợn hai mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Hách Bình Dương nói sang chuyện khác:

“Ngươi lựa chọn khóa học chưa?”

Lý Thanh Sơn nói:

“Vẫn chưa, nghe nói có rất nhiều khóa học, hiện tại ta vẫn chưa có ý định gì.”

Trong Bách Gia kinh viện, từ Tranh Minh đảo cho đến các đảo các gia đều có lên lớp giảng bài, bao quát tất cả từ luyện khí luyện đan, cho đến, kinh, sử, tử, tập...đệ tử gia khác cũng có thể đến dự thính. Nhưng hầu hết các đệ tử mới vào Bách Gia kinh viện đều sẽ tập trung học pháp môn của mình, nhưng Lý Thanh Sơn không muốn học pháp môn Tiểu Thuyết gia, những khóa học kia thì vô cùng quan trọng, cũng là mục đích của hắn.

Hách Bình Dương nói:

“Thế vừa hay, bọn ta chọn một cái giúp ngươi. Ở đây có rất nhiều môn đạo, Lan Thanh, ngươi mang theo bảng khóa học không?”

“Có.”

Trương Lan Thanh vội vàng lấy một tờ giấy từ trong túi Bách Bảo ra, trên đó viết chi chi chít chít chữ nhỏ, mỗi một chữ đều ngay ngắn, cùng một cỡ, hiển nhiên là sản phẩm của máy móc chứ không phải là viết tay.

Lý Thanh Sơn cúi đầu xem kỹ, chỉ thấy trên đó viết tên của khóa học, cái gì mà “Bói và quẻ”, “Nhận biết linh thảo”, “Giải đáp chi tiết Ất Mộc Sinh Khí quyết”...vân vân. Chúng được sắp xếp theo ngày, hình thành khóa học hơn mười ngày, mặt sau ghi chú thời gian lên lớp, cùng với tên của giáp tập giảng bài và truyền thụ. Ngoài những môn học trực tiếp liên quan đến việc tu hành này, còn có giảng dạy thi thư lễ nghi, thậm chí có cả khóa học thưởng thức nhạc khúc cầm tiêu, nhiều vô số kể không thể đếm được.

Những thứ này đều là tri thức mà Lý Thanh Sơn cần nhất, giúp hắn tìm hiểu tất cả đạo tu hành. Hắn cũng vội vã muốn học, nhưng nhiều khóa học như vậy, nếu thật sự để họ chọn, không biết nên chọn như nào mới tốt. Hơn nữa hắn để ý thấy rằng, phía sau một vài khóa học còn đánh đấu cả chi phí, ví dụ như mấy khóa học ở Nhạc gia, cũng phải bỏ ra mấy viên linh thạch thì mới đi vào được.
Hách Bình Dương nói:

“Có một vài chương trình học là bí mật của các gia, tất nhiên không thể dạy miễn phí cho người bên ngoài, các giáo tập cũng phải ăn cơm. Có điều vì ngươi là trưởng đệ tử nên cũng dễ làm, tất cả khóa học ở trên đây đều được miễn phí.”

“Lẽ nào khóa học của Nhạc gia cũng có huyền bí gì đó? Vậy mà cũng thu linh thạch?”

Lý Thanh Sơn cảm thấy là lạ nên hỏi.

Hách Bình Dương cười nói:

“Nhạc gia nhiều nữ đệ tử, nếu không thu linh thạch, mỗi lần giảng bài đều có một đống nam nhân đi qua bừa bãi đó.”

Hách Bình Dương nháy mắt với Lý Thanh Sơn:

“Người mà rảnh thì cũng có thể đi qua ngó một cái, nói không chừng còn có thể kết một mối lương duyên đấy! Dù sao ngươi cũng không mất linh thạch, đúng là niềm ao ước của người khác mà.”

Lý Thanh Sơn cười nói rằng:
“Luyện Khí sĩ còn thiếu nữ nhân sao? Tìm ở chỗ nào bên ngoài mà chẳng được? Ta và Tiểu An đến Bách Gia kinh viện là để tu hành, cũng không phải để xem mắt.”

Hách Bình Dương nói:

“Lời này của ngươi sai rồi, nữ tử thế gian so được với sức hấp dẫn của nữ tu sĩ sao?”

Lý Thanh Sơn không khỏi nhớ tới Cố Nhạn Ảnh, vậy mới nhận ra lời Hách Bình Dương nói không sai, theo như lời này thì ai mà không phải do cha mẹ sinh ra rồi nuôi nấng, ngũ quan kết hợp lại cho ra biết bao khuôn mặt. Cố Nhạn Ảnh chưa chắc trắng bằng mặt của nữ tử thế gian, nhưng chỉ một cái nhíu mày hay một nụ cười cũng có thể làm lòng người rung động.

Điều này không hề liên quan gì đến Mị thuật, chính là “thuận theo trái tim, có vạn vật bên trong, tất cả muôn vàn hình thức bên ngoài”, hai từ “khí chất” không còn quá mờ mịt nữa, ít nhất là cái chữ “khí” này là chân thực.
Bình Luận (0)
Comment