Chương 515: Hoa Thừa Tán - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 515: Hoa Thừa Tán
Sau khi chọn những môn chủ chốt nhất này, Lý Thanh Sơn nhận ra thời gian vẫn rảnh rỗi như cũ, có thể chọn một vài môn học mà hắn thấy hứng thú để bổ sung vào, ví dụ như đến Nhạc gia nghe vài khúc gì đó.
“Trừ những cái này ra thì còn có cái gì phải chú ý không?”
Trương Lan Thanh nói:
“Chính là chọn nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ?”
Hách Bình Dương nói:
“Lần trước chúng ta đi gϊếŧ cương thi đạo nhân chính là một nhiệm vụ, sau khi trở về nhận được rất nhiều linh thạch khen thưởng.”
Hóa ra ở trong Bách Gia kinh viện, đệ tử cũng phải tự lo nghĩ về chuyện ăn, mặc, ở, đi lại, ngoài một vài đệ tử ưu tú ra thì bản thân các đệ tử cũng phải tự lo nghĩ về đan dược để tu hành, không nhẹ nhõm như ở trong môn phái. Nhưng cũng sẽ không tùy ý điều động đệ tử đi làm cái này cái kia như trong môn phái, mà giống như trong Ưng Lang vệ, trực tiếp công khai giá, đồng ý làm thì kiếm được linh thạch và đan dược.
“Hiện tại ta cũng không thiếu linh thạch đan dược gì cả.”
Lý Thanh Sơn mới chỉ dùng một phần nhỏ trong số tài nguyên mà hắn đạt được lúc ở dưới lòng đất, cho nên không cần lãng phí thời gian lúc này.
Trương Lan Thanh lắc đầu nói:
“Những nhiệm vụ này có mối liên quan mật thiết với việc tu hành của ngươi, không chỉ là để kiếm linh thạch thôi đâu.”
“Làm sao?”
“Ví dụ như nhiệm vụ luyện đan là thường thấy nhất, nếu luyện thành công Ngưng Khí hoàn thì ngươi có thể giữ lấy số đan được dư cho mình, kinh viện sẽ chuẩn bị nguyên liệu cho ngươi, ngươi chỉ cần nộp số lượng Ngưng Khí hoàn nhất định trong thời gian quy định là coi như hoàn thành nhiệm vụ.”
“Thì ra là như vậy.”
Lý Thanh Sơn bỗng hiểu rõ, làm loại nhiệm vụ này, nếu có luyện đan thuật lợi hại thì còn có thể kiếm được lượng đan dược dư, nhưng nếu luyện đan thuật kém thì sẽ là làm không công, thậm chí còn phải bồi thường linh thạch, là người mới luyện đan thì hiển nhiên tỷ lệ bồi thường không hề thấp.
Nhưng dù có bồi thường thì cũng nhanh chóng tích lũy được lượng lớn kinh nghiệm luyện đan, nếu không thì cũng phải tốn rất nhiều sức lực để thu thập những thứ linh thảo ngổn ngang kia. Thật sự phải khâm phục đầu óc của người thiết lập những nhiệm vụ này, thủ đoạn bóc lột thực sự quá…
Trương Lan Thanh nói:
“Một ví dụ khác là nhiệm vụ lần trước của chúng ta, cũng coi như là cung cấp kinh nghiệm thực chiến, con có vài nhiệm vụ thử thách kỹ xảo thi triển pháp thuật. Trước hết ngươi nên làm quen với kinh viện đã, sau đó ngươi có thể đến Ty Sự đại điển ở Tranh Minh đảo xem xem.”
Ba người cười đùa trò chuyện, thời gian trôi qua cực nhanh, trong lúc vô tình mặt trời đã chói chang giữa trời.
Hà Dịch Thế ngồi ở mộ bên không nói một lời, thỉnh thoảng thì lườm Lý Thanh Sơn một cái, không biết đang nghĩ gì.
Bỗng nhiên Lý Thanh Sơn im bặt, nhìn ra rừng trúc ngoài đình viện, vốn tưởng rằng là Lưu Xuyên Phong trở về, nhưng chỉ thấy một vị nam tử tuấn tú mặc huyền y đi ra khỏi rừng trúc, tiến gần đến đình viện.
Vẻ mặt Hách Bình Dương trở nên nghiêm nghị, lại là một vị trưởng đệ tử của thế gia, người tới chính là Hoa Thừa Tán – trưởng đệ tử Pháp gia.
“Sao hắn lại đến đây?”
Trương Lan Thanh thầm nghĩ, rồi đột nhiên ngới tới thân phận của Lý Thanh Sơn là Ưng Lang vệ, hẳn là đến khởi binh hỏi tội rồi! Suy cho cùng gia mà Lý Thanh Sơn vào, có làm trưởng đệ tử thì cũng không vẻ vang lắm.
Khuôn mặt chất phác của Hà Dịch Thế lập tức hiện ra nụ cười.
Ba người đều không dám thất lễ với nhân vật nổi tiếng này, hành lễ nói:
“Xin chào sư huynh.”
Hoa Thừa Tán hơi gật đầu xem như đáp lễ, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu An ở bên cạnh Lý Thanh Sơn. Hắn đã hiểu việc trên Vô Lậu đảo, nếu không phải Vương Phác Thực nói chắc như đinh đóng cột thì hắn cũng không dám tin, giờ lại nhìn tu vi Luyện Khí tầng thứ sáu của nàng mà lòng đầy cảm khái, ai dám tự xưng là thiên tài ở trước mặt nàng thì đúng là không biết xấu hổ.
Hoa Thừa Tán đi thẳng vào vấn đề:
“Ngươi từ chối Liễu tri phủ?”
Lý Thanh Sơn nói:
“Đúng thế.”
Hoa Thừa Tán cười than thở:
“Vậy cũng hết cách rồi, chẳng qua lão Vương để ta truyền cho ngươi một câu.”
“Câu gì?”
Hoa Thừa Tán quay đầu lại nhìn, Lưu Xuyên Phong đang nhấc theo một chiếc l*иg đựng đồ ăn, cưỡi bạch hạc từ trên trời giáng xuống, tiện thể nói:
“Chờ chút đã.”
Lý Thanh Sơn lập tức hiểu rõ, hiển nhiên lời này liên quan đến Lưu Xuyên Phong, hơn nữa chắc chắn cũng không phải lời tốt đẹp gì. Có điều, dù phải đối mặt với nhân vật chuột chạy qua đường như Lưu Xuyên Phong mà vẫn có thể duy trì phong độ như vậy, người này cũng không dễ dàng gì.
“Thanh Sơn, ta về rồi.”
Bạch hạc vừa đáp xuống đã biến mất không thấy tăm hơi, Lưu Xuyên Phong đứng lại, thấy nhiều người ở đây như vậy thì hơi khϊếp sợ, nhìn thấy Hoa Thừa Tán đứng ở kia thì chủ động hành lễ:
“Hóa ra là Hoa thống lĩnh đại giá quang lâm, rồng đến nhà tôm mà không đón tiếp từ xa được.”
Tuy rằng hai người đều đạt Luyện Khí tầng thứ mười, Lưu Xuyên Phong còn là gia chủ, nhưng địa vị thân phân không chỉ cách nhau một bậc.
Trái lại ba người Hách Bình Dương vẫn cung kính hành lễ, tuy rằng Tiểu Thuyết gia bị người ta khinh thường, nhưng Luyện Khí sĩ tầng thứ mười cũng không phải đối tượng họ có thể xem thường.