Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 516 - Chương 516: Mỹ Nữ

Chương 516: Mỹ Nữ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 516: Mỹ Nữ


Hoa Thừa Tán đáp lễ lại, vừa không tỏ vẻ khinh bỉ, cũng không cung kính giả vờ giả vịt, ngắm nhìn bốn phía rồi nói:

“Nơi này yên tĩnh như vậy, ta cũng muốn chuyển đến ở đấy.”

Lưu Xuyên Phong nói:

“Chỉ cần thống lĩnh đồng ý, lúc nào ta cũng kính cẩn chờ đợi, chỗ này có rất nhiều phòng.”

Hai người hàn huynh vài câu, sau đó Lưu Xuyên Phong nói:

“Thời gian không còn sớm nữa, chuẩn bị ăn cơm thôi, hôm nay ta đã mời Bách Vị lâu làm một bàn tiệc rượu, chờ lát nữa sư huynh của ta sẽ đến, Thanh Sơn, ngươi từng gặp rồi đấy.”

Hoa Thừa Tán nói:

“Là Tôn lão sao? Vậy ta phải xin một chén rượu rồi.”

Hắn nói rồi nhìn sang Lý Thanh Sơn:

“Cũng coi như chúc mừng Thanh Sơn vào Tiểu Thuyết gia của ngươi.”

Lý Thanh Sơn mỉm cười, quả nhiên không ngoài dự đoán, Tôn Phúc Bách cũng là đệ tử của Tiểu Thuyết gia. Còn được Hoa Thừa Tán gọi một tiếng Tôn lão, xem ra có thể thấy được rằng chỉ cần phẩm hạnh không tệ, dù có là đệ tử của Tiểu Thuyết gia hay không thì cũng được tôn kính.

Lưu Xuyên Phong thuận miệng giữ ba người Hách Bình Dương lại. Hà Dịch Thế nghe vậy thì hơi xao động, vì không chì được ăn chùa một bữa tiệc lớn, mà còn có thể làm quen với trưởng đệ tử Pháp gia, tìm đâu ra chuyện tốt thế này.

Nhưng Hách Bình Dương lại từ chối, thân phận và tu vi giữa họ có sự cách biệt quá lớn, ngồi cùng bàn ăn cơm cũng không dễ chịu:

“Bọn ta còn có chút chuyện, không quấy rầy nhã hứng của mấy vị, Thanh Sơn, có thời gian thì ta lại mời ngươi ăn cơm uống rượu sau.”

Lý Thanh Sơn bước nhanh vài bước đuổi theo, giao một viên Khí Hải đan cho Trương Lan Thanh rồi nói:

“Làm phiền Trương huynh nhọc lòng rồi.”

Trương Lan Thanh vội vã từ chối:

“Sao lại làm thế này được.”

Hách Bình Dương nói:

“Cho ngươi thì ngươi nhận đi? Còn ta?”

Lý Thanh Sơn nói:

“Ngươi đâu cần ngưng tụ khí hải, tương lai để ta mời uống rượu là được.”

“Haha, đùa thôi, ta bảo ta mời là ta mời!”

Trương Lan Thanh chân thành gửi lời cảm ơn, hiện tại chính là lúc hắn cần Khí Hải đan nhất, có thêm một viên Khí Hải đan này, lúc ngưng tụ khí hải cũng có thể ba phần chắc thẳng, đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà.

Hà Dịch Thế ở bên cạnh nhìn mà đỏ mắt, hiện tại hắn cũng là Luyện Khí tầng thứ năm, sao lại không muốn viên Khí Hải đan này, đáng trách Lý Thanh Sơn hoàn toàn không nhìn hắn lấy một cái.

Họ đi rồi, Hoa Thừa Tán mới hỏi:

“Người cao gầy kia là Hà Dịch Thế à?”

Lý Thanh Sơn trả lời:

“Làm sao ngươi biết?”

“Đợi lát nữa nói.”

Hoa Thừa Tán không thể tự mình đi làm loại chuyện như là hỏi thăm này nọ, hắn biết trong đám đệ tử Mặc gia mà Lý Thanh Sơn quen biết thì có một người tên là Hà Dịch Thế, người kia ôm tâm tư không tốt với Lý Thanh Sơn, sau khi đánh giá qua khí chất của ba người này là có thể đoán ra ai là Hà Dịch Thế.

Lý Thanh Sơn nói:

“Thần thần bí bí.”

Lúc này, bỗng nhiên có vài nữ tử xuất hiện trong đình viện, mỗi

người đều là mỹ nhân đẳng cấp nhất, dung nhan tinh xảo, xóc người tuyệt vời. Họ

lấy đồ ăn trong hộp đựng thức ăn ra, sau đó bày lên trên bàn. Quần áo cũng rất

thiếu vải, thỉnh thoảng lại có “cảnh xuân” đột ngột lộ ra.

“Thủ đoạn Tiểu Thuyết gia dùng rất hay đấy.”

Hoa Thừa Tán mỉm cười, nhưng trong lòng lại là giễu cợt.

---

“Đều là trò vặt, trò vặt.”

Lưu Xuyên Phong không hề tự giác, ngược lại còn đắc ý liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn nói, thấy hắn lộ ra vẻ mặt kinh dị, quan sát kỹ lưỡng hai người đẹp kia thì lại càng vui vẻ, mục đích chính của ông chính là vì muốn đề cử Lý Thanh Sơn quay về con đường không chính...con đường đại đạo của Tiểu thuyết gia.
Lý Thanh Sơn đúng là đang quan sát mấy cô gái vừa được huyễn hóa ra, cặp ngực to mông tròn kia đúng là có đủ năng lực làm mọi đàn ông phải nhìn chăm chú. Nhưng hắn lại không chỉ nhìn thứ này, chỉ thấy tuy rằng tên mặt mấy cô gái kia đều cười tươi rói, nhưng hai mắt lại dại ra, không hề có chút sinh khí, giống như mấy người đẹp được dùng máy tính chế tạo ra trên các poster game hồi kiếp trước, hoặc là mấy con búp bê tìиɧ ɖu͙ được chế tạo cẩn thận.

Đương nhiên cái này chân thật hơn nhiều, đại khái là mấy nhân vật được huyễn hóa ra từ mấy cuốn tiểu thuyết mười tám cộng của Lưu Xuyên Phong, nói không chừng biểu hiện trên giường cũng sẽ không tệ.

Nhưng mà có tác dụng gì đâu chứ, còn không bằng tìm đại một cái thanh lâu sở quán sung sướиɠ, ít nhất thì cũng là làm với người sống.
Lý Thanh Sơn cảm thấy cực kỳ bi ai, chẳng trách Tiểu thuyết gia lại bị người khác khinh thường như thế, suốt ngày dùng năng lực của Tiểu thuyết gia để làm mấy chuyện cấp thấp như thế này, đê tiện đến mức thân là thủ tịch Tiểu thuyết gia còn muốn đấm cho ông vài phát, càng miễn bàn đến Tiểu An còn ở bên cạnh tò mò nhìn.

Lý Thanh Sơn dùng giọng nói trầm thấp:

“Lưu Xuyên Phong, ngươi một vừa hai phải thôi!”

Lưu Xuyên Phong cũng bực, hắn dám vô lễ với ông như thế trước mặt người ngoài, thật sự cho rằng ông là gia chủ giả sao? Nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt đang kìm nén cơn giận của Lý Thanh Sơn, lập tức nhớ đến một chưởng mà hắn vừa đánh ra sáng nay, lập tức rút bộ ngực vừa mới ưỡn ra, ngượng ngùng nói:

“Chúng ta đều là người đọc sách, có chuyện gì thì từ từ nói không được sao? Nhìn ngươi mà xem, còn ra cái gì nữa, làm Hoa thống lĩnh chê cười, mau ăn cơm đi!”
Lý Thanh Sơn đã quen với cảnh nói năng không hợp ý là lập tức trở mặt, gặp được loại người như Lưu Xuyên Phong cảm thấy cực kỳ không quen, giống như đã làm sai điều gì, hắn chỉ ăn cứng không ăn mềm, chỉ sợ trên đời này cũng không có bao nhiêu tên Luyện Khí sĩ tầng mười giống như Lưu Xuyên Phong.

Hoa Thừa Tán lắc đầu, gia chủ mà lại lăn lộn đến nước này thì cũng rất là hiếm có.

Bình Luận (0)
Comment