Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 517 - Chương 517: Cảnh Báo

Chương 517: Cảnh Báo - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 517: Cảnh Báo


Vừa lúc Tôn Phúc Bách từ bên ngoài đi vào, vừa nhìn thấy mấy cô gái được huyễn hóa ra, cũng nhíu mày hỏi:

“Sư đệ, ngươi làm gì vậy?”

Lưu Xuyên Phong há miệng nói:

“Ta...”

“Đúng là bậy bạ, còn không biết nhanh thu pháp thuật lại.”

Hàng lông mày trắng như tuyết của Tôn Phúc Bách đã sắp nhíu chặt lại thành một, trên con đường tu hành này, sư đệ của ông cũng coi như là một người tài, dưới tình huống Tiểu thuyết gia đã suy sụp như thế mà vẫn có thể tu luyện đến Luyện Khí tầng mười cũng đã rất không dễ dàng, nhưng mà có đôi lúc đầu óc lại không được thông minh lắm, nói năng làm việc cũng không biết chú ý đến trường hợp.

Lưu Xuyên Phong vội vàng đánh tan mấy cô gái được huyễn hóa ra, một loạt tiếng leng keng vang lên, chén đũa trong tay các nàng đều rơi xuống đất. Ông nhanh chóng chạy lên nhặt, huyễn hóa ra dòng nước rửa lại sạch sẽ, đích thân sắp xếp lại chén đũa, nhíu mày, miệng méo xệch, giống như cô vợ nhỏ bị tủi thân.

Hoa Thừa Tán chắp tay nói:

“Tôn lão, đã lâu không gặp.”

Trong lời nói mang theo chút thân thiết và chân thành.

“Tôn lão gì chứ, gọi ta là Phúc bá là được rồi.”

Tôn Phúc Bách nắm tay Lý Thanh Sơn:

“Cậu thanh niên, chúng ta lại gặp nhau, không ngờ ngươi sẽ thật sự đến nơi này.”

“Ta cũng không ngờ Phúc bá cũng là người của Tiểu thuyết gia.”

Lý Thanh Sơn giống như ám chỉ gì đó, kế hoạch của ông già này cũng cao tay thật.

Tôn Phúc Bách nói:

“Haizz, ngươi cũng đã thấy tình hình rồi, hiện tại kinh tế của Tiểu thuyết gia có chút đình trệ, ta để cho người điền ba chữ này, ngươi không trách ta chứ!”

Lý Thanh Sơn nói:

“Làm gì có, nếu không nhờ Phúc bá, có lẽ hiện tại ta đã không có chỗ nào để đi rồi. Tuy rằng nơi này có hơi nghèo một chút, nhưng mà rất yên lặng, thích hợp để tu hành.”

“Ăn cơm được rồi.”

Lưu Xuyên Phong nói nhỏ.

Tôn Phúc Bách giơ tay nói:

“Mời!”

Trên bàn tiệc, mọi người đều ăn uống vui vẻ, nâng ly cạn chén, tuy rằng Tiểu An không nói tiếng nào, Lưu Xuyên Phong cũng không xen lời vào được, nhưng có Hoa Thừa Tán và Tôn Phúc Bách cho nên cũng không hề tẻ ngắt, lại nhìn khung cảnh đẹp ngoài rừng trúc, cũng coi như là cả khách và chủ đều vui.

Sau giờ ngọ, Lý Thanh Sơn đi cùng Hoa Thừa Tán đến ven hồ Long Xà.

Khói sóng mênh mông, mênh mông vô bờ.

Hoa Thừa Tán suy nghĩ lựa lời, uyển chuyển báo cho Lý Thanh Sơn biết lời cảnh cáo của Vương Phác Thực, uyển chuyển đến mức nếu không phải Lý Thanh Sơn cẩn thận lắng nghe thì sẽ còn tưởng rằng Vương Phác Thực đang cổ vũ hắn.

Lý Thanh Sơn nói:

“Dù hắn không nói thì ta cũng sẽ không lãng phí thời gian đi làm chuyện này, đúng rồi, chuyện của Hà Dịch Thế là như thế nào.”

Hoa Thừa Tán nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, trong lúc bị tra hỏi, Hà Dịch Thế đã ám chỉ Lý Thanh Sơn là hung thủ như thế nào.

Lý Thanh Sơn nghe xong tức giận:

“Đám chuột nhắt kia giỏi lắm, ta ba lần bốn lượt cứu mạng hắn, hắn chẳng những không biết ơn mà lại còn dám cắn ngược lại ta, chẳng trách lúc nãy không dám nói chuyện với ta.”

Hắn cũng không phải loại người rộng lượng tốt bụng gì, có thù không báo thì không phải là tính cách của hắn, nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ Hà Dịch Thế một bài học, giải quyết cơn hận trong lòng.

Hoa Thừa Tán nhắc nhở:

“Trong bách gia kinh viện không thể động đao động kiếm, ngươi dám gϊếŧ người ở nơi đây thì không có ai có thể bảo vệ được ngươi.”

Lý Thanh Sơn nói:

“Trùm bao bố lên đầu hắn, đánh hắn một trận xả giận là được.”
“Làm việc sạch sẽ một chút, đừng để lại điểm yếu gì.”

Hoa Thừa Tán cười nói.

Lý Thanh Sơn cũng cười:

“Mấy lời này hình như không phải lời mà đệ tử Pháp gia nên nói.”

“Lý Thanh Sơn, ta dùng thân phận Xích lang thống lĩnh của Thanh Hà phủ thông báo cho ngươi, ngươi đã bị bắt, chuẩn bị chịu chế tài của pháp luật đi!”

Hoa Thừa Tán nghiêm mặt, đột nhiên cong môi cười:

“Như thế này giống chưa?”

Vẻ mặt thay đổi giống như thời tiết tháng ba, hồ lớn nứt vỡ, làn nước xuân chảy xuôi, trong bất tri bất giác đã hòa tan lớp băng cứng, biến thành từng cơn sóng nhẹ nhàng.

Lý Thanh Sơn không khỏi nhớ đến một câu nói từng xem qua ở kiếp trước, “Trên đời này không có cô gái nào có thể cảm được nụ cười mỉm của Giang Phong, cũng tuyệt đối không có anh hùng nào có thể cản được một cái phất kiếm nhẹ nhàng của Yên Nam Thiên”, Hoa Thừa Tán có được phong thái của Giang Phong trong truyền thuyết, lại nhìn lại chính mình, có lẽ chỉ có thể nhắm đến phương hương phát triển của phái thực lực như Yến Nam Thiên.
“Chậc chậc, có lẽ trên đời này không có bao nhiêu cô gái có thể chịu nổi sức quyến rũ của người, chẳng trách vị Thu môn chủ kia lại si tình với ngươi như thế.”

Hoa Thừa Tán cười nói:

“Chúng ta chỉ là bạn.”

Lý Thanh Sơn nói:

“Đừng bàn đến việc có phải là bạn hay không, nếu nàng có ý với ta, ta chắc chắn sẽ không từ chối.”

Hoa Thừa Tán:

“Nếu đã không có tình cảm thì dù có gắn bó thắm thiết thì cũng chỉ càng tăng thêm vẻ cô đơn.”

Lý Thanh Sơn nói:

“Ta thấy ngươi là ăn no rảnh hơi.”

Hoa Thừa Tán cười nói:

“Cứ xem là thế đi.”

Bình Luận (0)
Comment