Chương 521: Chấn Hưng Tiểu Thuyết Gia - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 521: Chấn Hưng Tiểu Thuyết Gia
Lý Thanh Sơn đi vào trong pháp trận, lần này hắn không bị cản lại nữa
Vừa đi vào pháp trận, Lý Thanh Sơn lập tức cảm thấy một sức mạnh khổng lồ cực kỳ tinh thuần, còn hơn xa trong phòng bế quan của Ưng Lang Vệ.
Hơn nữa hắn còn cảm nhận được pháp trận này không chỉ để hội tụ linh khí thiên địa, hơn nữa còn kết nối với một hệ thống nào đó càng khổng lồ và phức tạp hơn
Lý Thanh Sơn cảm nhận không sai, đó là trận Bàng Đạo bao phủ toàn bộ bách gia kinh viện, pháp trận trên Vân Hư đảo này là một trong số các mắt trận.
Hồ Long Xà có thể được lựa chọn làm nơi dừng chân của bách gia kinh viện vốn chính là một nơi phúc địa hiếm có, con đường mà Cửu Lưu Thập Gia lựa chọn lại càng là phúc địa trong phúc địa, các đảo đều có các linh mạch dưới nền đất nối liền, mà nơi được lựa chọn xây dựng pháp trận chính là linh nhãn.
Trải qua trận pháp hội tụ, linh khí đã dày đặc đến trình độ không thể tưởng tượng nổi, là thánh địa tu hành hiếm có, nhưng lại chỉ có các gia chủ mới có tư cách tu hành ở nơi đây, dù là đệ tử thủ tịch cũng không có tư cách này.
Nhưng Tiểu thuyết gia đã sa sút đến nước này, các loại quy tắc đều biến thành thùng rỗng kêu to, Lưu Xuyên Phong cũng đã biết được Lý Thanh Sơn giàu đến cỡ nào, thật sự không nghĩ ra được còn có thứ gì có thể làm hắn động lòng.
Đứng bên trong pháp trận, Lý Thanh Sơn càng thêm cảm giác được tầm quan trọng của chữ Địa trong bốn chữ “Tài lữ pháp địa”, tu hành ở nơi này, dù là Luyện Khí sĩ không thể dẫn nạp linh khí thiên địa thì hiệu quả cũng mạnh hơn ở bên ngoài gấp mười lần.
Hơn nữa, hắn còn có thể dẫn nạp linh khí thiên địa, Luyện Khí của hắn sẽ có sự tăng trưởng về chất.
Tuy rằng hắn không thể hiểu biết toàn bộ giá trị của pháp trận này, nhưng biết là dựa theo quy tắc của bách gia kinh viện, muốn sử dụng bất cứ công trình nào thì cũng đều phải chi trả linh thạch, đang định hỏi thăm thì đã nghe Lưu Xuyên Phong nói:
“Ngươi đi tu hành đi!”
Nói xong lập tức xoay người rời đi, ông vốn định nương theo men say, làm người say nói lời thật để làm Lý Thanh Sơn xiêu lòng, lại không ngờ ngược lại bị phản tác dụng, chán nản, đã không còn ôm bất cứ hi vọng nào, nếu loại người như thế mà đi tu luyện pháp môn Tiểu thuyết gia thì đúng là quá lãng phí!
Nhìn bóng lưng có chút cô đơn của Lưu Xuyên Phong, Lý Thanh Sơn nói:
“Khoan đã.”
Lưu Xuyên Phong quay đầu lại, Lý Thanh Sơn chân thành nói:
“Cảm ơn!”
Lưu Xuyên Phong cố gượng cười nói:
“Không cần khách sáo, ngươi là đệ tử duy nhất của Tiểu thuyết gia chúng ta”
“Nhưng mà xin lỗi.”
Lý Thanh Sơn ân oán rõ ràng, nhất định sẽ tìm cách báo đáp, nhưng sẽ không lãng phí thời gian quý giá đi tu hành một một pháp môn không có tương lai chỉ để báo đáp
Lưu Xuyên Phong nói:
“Ngươi không cần nói nữa, ta hiểu rồi, ra sẽ không ép ngươi.”
Lý Thanh Sơn nói:
“Tại sao ngươi cứ nhất quyết phải viết cái loại sách đó?”
Lưu Xuyên Phong cúi đầu, nắm chặt nắm đấm:
“Ta cũng không muốn viết ra cái thứ đó, ta biết tiểu thuyết ta viết ra là, rác rưởi. Nhưng mà hoàn toàn không có ai muốn đi đọc những thứ mà ta nghiêm túc viết ra, không có người đọc tiểu thuyết, không thể hội tụ được một chút xíu sức mạnh tín ngưỡng nào”
“Vậy vì sao ngươi lại không dứt khoát từ bỏ pháp môn Tiểu thuyết gia, dựa vào tu vi Luyện Khí tầng mười của ngươi, nếu cố gắng một chút thì cũng có hi vọng để Trúc Cơ.”
“Nếu thế thì ra sẽ trở thành người tu hành bình thường, đạo Tiểu thuyết gia sẽ thật sự bị đoạn tuyệt. Gia chủ Tiểu thuyết gia đời trước, cũng chính là sư phụ của ta, trước khi lâm chung đã từng nắm tay ta, bảo ta phải tiếp tục truyền thừa đạo của Tiểu thuyết gia. Tuy rằng ngươi khinh thường ta, dù ngươi đánh giá cao ta hay khinh bỉ ta thì ta đều sẽ là một tiểu thuyết gia!”
Nói xong những lời này, Lưu Xuyên Phong dường như đã bình thường trở lại, ngẩng đầu lên lẩm bẩm nói:
“Sư phụ, ta đã cố gắng hết sức rồi.”
“Cũng không phải là không có cách để chấn hưng Tiểu thuyết gia”
Lúc này, Lý Thanh Sơn đột nhiên nói.
Lưu Xuyên Phong đột ngột quay người lại:
“Ngươi đồng ý tu luyện pháp môn Tiểu thuyết gia sao?”
Lý Thanh Sơn nói:
“Ta không nói thế.”
“Vậy ý ngươi là?”
“Nhưng mà có lẽ ta có thể giúp ngươi, nhưng ta có một điều kiện, phải thu hồi và tiêu hủy toàn bộ tiểu thuyết của ngươi”
Lưu Xuyên Phong theo bản năng muốn từ chối, những thứ rác rưởi kia chính là những bảo vật cuối cùng còn sót lại của ông
“Đừng sốt ruột, chúng ta không thiếu thời gian, ngươi còn rất nhiều thời gian để suy ngẫm, nghĩ mười ngày cũng được, một trăm ngày cũng chẳng sao, ta sẽ chờ câu trả lời của ngươi.”
Lý Thanh Sơn nói xong, lập tức đi đến vị trí trung tâm của pháp trận, ngồi xếp bằng, nhắm mắt nhập định.
---
Khi Lý Thanh Sơn tỉnh lại từ trạng thái nhập định, trăng đã lên đến giữa chời, soi sáng cả vùng đất rộng lớn.
Trúc lâu san sát, liền mạch nhau, bị ánh trăng cắt thành một mảng sáng loáng giao thoa.
Trên mặt đấy, cũng có một cột sáng phóng lên tận trời, hòa vào.
Hắn chợt phát hiện mình đang trong cột sáng này, đó là nơi tụ tập linh quang của pháp trận.
Trong đan điền khí hải, chân khí ngày càng tràn đầy hơn, dưới sự áp chế của Linh Quy và sự thuần hóa của Tu Di Giới Chỉ, như một hồ nước lớn vô biên, tinh khiết, không một gợn sóng. Nhưng chỉ cần hắn cần, nó cũng có thể dấy lên cơn sóng thần, đánh tan hết mọi thứ trước mắt.