Chương 520: Đường Của Tiểu An - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 520: Đường Của Tiểu An
Nhưng mà mục đích của Tiểu An lại không giống với những gì Ma Bố Y nghĩ, hơn nữa cũng không giống như những gì Nhất Niệm đại sư và các gia chủ khác suy nghĩ, thậm chí là hoàn toàn ngược lại. Nàng đang lo lắng nàng và hắn tách ra ở hai thế giới, nhưng điều nàng sợ là chính nàng mới là người bị tụt lại phía sau.
Khi đó, Thanh Ngưu đã từng nói với nàng, con đường của hắn sẽ cưc kỳ nguy hiểm, ngươi phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể đuổi kịp bước chân của hắn, nếu ngươi không thể kiên trì thì hãy từ bỏ Chu Nhan Bạch Cốt Đạo đi!
Sao nàng lại có thể từ bỏ được chứ, Kim Cương Phục Ma Công Cũng được, Vân Cấp Thất Thiêm cũng thế, nếu đi so sánh với Chu Nhan Bạch Cốt Đạo thì chẳng khác nào là hòn đá so với núi lớn.
Thật ra tốc độ tu luyện của nàng cũng không nhanh, nếu so sánh với khi Lý Thanh Sơn biến thành yêu ma thì tu vi của nàng vẫn còn kém hơn một bậc, bởi vì Chu Nhan Bạch Cốt Đạo thật sự quá thâm thúy, dù dựa vào thiên phú và ngộ tính của nàng thì mỗi một bước đi đều cực kỳ khó khăn. Chẳng qua dựa vào Chu Nhan Bạch Cốt Đạo làm căn cơ, lại giả làm con người cho nên mới có thể tạo ra kỳ tích chỉ dùng một ngày một đêm đã đạt đến Luyện Khí tầng sáu
Trong lời người khác nói, cơ thể được ngưng tụ bởi Chu Nhan Bạch Cốt Đạo này có thể nói là thiên mạch kỳ tài làm người ta kinh ngạc cảm thán, nhưng đối với nàng mà nói thì chẳng qua chỉ là một bộ sắc tướng trống rỗng, như hoa trong gương, trăng trong nước.
Nếu so sánh với Lý Thanh Sơn kiêm tu cả nhân đạo và yêu đạo thì tuy rằng nhìn nàng có hai hình thái, nhưng thật ra chỉ có một con đường, bên kia là Chu Nhan Bạch Cốt Đạo, nàng đương nhiên cũng có thể vứt bỏ con đường này, chỉ tu luyện Kim Cương Phục Ma Công, dựa vào thần thông này để hướng xái lợi ích, tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ, thậm chí là càng cao hơn cũng không phải là chuyện khó.
Nhưng Chu Nhan Bạch Cốt đạo không chỉ yêu cầu người tu hành có thiên phú ngộ tính, mà lại càng để ý đến tâm tính. Một khi có ham muốn đối với chu nhan sắc tướng hơn xa bản chất của bạch cốt, để ý đến Phật pháp hơn môn công pháp này, một khi muốn quay đầu tu luyện lại một thần thông này thì khó khăn khi tu luyện sẽ tăng lên rất nhiều.
Ít nhất trên đời này không có ai có thể vượt qua cửa ải khó khăn này để đi đến, dù là với thiên phú và ngộ tính của Tiểu An cũng không thể nào mở ra cánh cửa đã đóng lại lần nữa. Nàng còn muốn cùng Lý Thanh Sơn đi lên chín tầng trời, sao có thể vì một hòn đá mà từ bỏ cả một ngọn núi lớn chứ?
Khoảnh khắc Thanh Ngưu ra tay ở trên sườn núi Băng Kiếm, nàng cũng tận mắt nhìn thấy, trong lòng cũng chấn động không thua gì Lý Thanh Sơn, nếu Thanh Ngưu chờ mong một ngày nào đó Lý Thanh Sơn có thể sánh vai cùng hắn, vậy nàng lại phải dựa vào cái gì để đi theo bên cạnh hắn đây? Là Kim Cương Phục Ma Công hay là Vân Cấp Thất Thiêm, đừng đùa nữa.
Chu Nhan Bạch Cốt Đạo mới là sự lựa chọn duy nhất của nàng.
Cho nên dù không có Ma Bố Y, nàng cũng sẽ thả chậm tốc độ tu hành lại, chuyện này vừa khéo có thể cho nàng một cái cớ không tệ. Hơn nữa quan sát một hòn đá cũng có thể giúp đỡ nàng lĩnh ngộ ngọn núi lớn.
Nàng cũng khá có hứng thú với thuật bói toán của các tu sĩ thời cổ, bởi vì bên trong Chu Nhan Bạch Cốt Đạo cũng có một pháp môn như thế, chẳng qua bây giờ tu vi nàng còn thấp, còn chưa tiếp xúc đến, hiện tại chỉ có thể tìm hiểu trước một chút từ chỗ đơn giản hơn, chuẩn bị cho tương lai.
Ma Bố Y nói:
“Đây không phải nơi truyền pháp, ngươi đi theo ta đến Bác Cổ đảo đi!”
Tiểu An liếc nhìn Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn mỉm cười nói:
“Đi đi, đi theo Ma gia chủ tu hành cho giỏi, vừa lúc buổi chiều ta cũng muốn đả tọa tu hành.”
Tiễn Tiểu An đi, Lý Thanh Sơn đang định về phòng uống thuốc tu hành.
Lưu Xuyên Phong lại đột nhiên đứng dậy:
“Ta, ta có nơi tốt nhất để tu hành.”
“Ồ?”
Lưu Xuyên Phong dẫn Lý Thanh Sơn vào nơi sâu nhất trong đình viện, gần như nằm ngay vị trí trung tâm của đình viện khổng lồ có một vùng đất trống được giữ lại, xung quanh vốn còn được rào cản lai, cho nên buổi sáng Lý Thanh Sơn cũng không phát hiện ra.
Trên đất trống có khắc một tòa pháp trận, khá giống với pháp trận tụ linh mà Lý Thanh Sơn từng nhìn thấy trong phòng bế quan của Ưng Lang Vệ, nhưng lại to lớn và phức tạp hơn rất nhiều, hơn nữa các khe lõm ở bên trên đều đã được nhét đầy linh thạch, hơn nữa hình như cũng không phải linh thạch tạp phẩm bình thường.
Lý Thanh Sơn vừa mới vươn tay ra, lập tức bị một sức mạnh mạnh mẽ cản lại, không thể nào đến gần pháp trận một bước, hắn cảm giác được, dù hắn biến thành yêu ma thì cũng không thể đánh vỡ sức mạnh này.
Lưu Xuyên Phong lấy ra eo bài gia chủ Tiểu thuyết gia của ông, eo bài gia chủ có tạo hình khác với của các đệ tử bình thường, tạo hình cực kỳ tinh xảo, một nửa là đám mây phập phồng, trong mâu lại biến ảo ra đủ loại nhân vật, cỏ cây, chim thú, mỗi một thứ đều nhỏ như hạt bụi nhưng lại cực kỳ tinh tế tỉ mỉ.
Lưu Xuyên Phong giơ eo bài lên, pháp trận hơi sáng lên, phát ra tiếng vù vù, giống như khởi động cơ quan nào đó, Lưu Xuyên Phong ra hiệu với Lý Thanh Sơn.