Chương 523: Tầm Nhìn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 523: Tầm Nhìn
Lý Thanh Sơn giải thích qua:
"Tức là con đường truyền bá. Dù ngươi có viết tiểu thuyết thành hoa, không có ai xem thì cũng phí công."
Lưu Xuyên Phong khinh thường, nói:
"Nếu ngươi nghĩ đến vấn đề này thì cũng quá xem thường chúng ta rồi."
Lý Thanh Sơn biết, Tôn Phúc Bách cũng có sản nghiệp khổng lồ cực kì ở thế giới người phàm, trong Thanh Hà Phủ cũng nắm quyền then chốt. Chỉ cần do Lưu Xuyên Phong viết ra, dù nội dung có như thế nào cũng có thể in lượng lớn ở xưởng in Mặc gia, chuyển đến các nơi, dù có rẻ đến mức nào, hay tặng miễn phí cũng vô dụng.
Lý Thanh Sơn mỉm cười nói:
"Chỉ thế thôi sao?"
"Còn thế nào?"
Lưu Xuyên Phong nói.
Lý Thanh Sơn nói:
"Ta sinh ra trong một thôn làng nhỏ trên núi, nơi đó không có một cửa hàng nào, mấy chục năm ta không thấy một quyển sách nào. Ở đó, người biết chữ đếm được bằng một bàn tay."
"Vậy thì sao?"
Lưu Xuyên Phong mờ mịt. Cái thôn núi có dân không biết chữ cũng rất bình thường. Những người đó ngay cả người phàm biết đọc còn xem thường chứ nói chi là luyện khí sĩ.
Tôn Phúc Bách như vỡ lẽ gì đó.
Lý Thanh Sơn lại nói:
"Ngươi mới nói, quan lại Nho gia trấn thủ một phương cũng sẽ ngưng được một viên Thần phù trong cơ thể!"
"Đúng thế, viên Thần phù ấy tên là Đại Hiền Thần Phù, chính là bản gốc của Công Đức Phù của Đạo gia."
Công đức đối với tu sĩ cổ đại là một từ cực kỳ quan trọng. Tu hành có độ khó càng cao, yêu ma quỷ quái uy hϊếp càng mạnh, buộc họ phải dùng hết sức mạnh có thể dùng được.
Hai loại Thần phù, dùng hai sức mạnh hoàn toàn khác biệt trong lòng người. Một loại là tín ngưỡng, một loại thì là cảm ơn. Tu sĩ cổ đại sau khi làm việc thiện sẽ thường có tiểu dân nguyện lập bài vị trường sinh, ngày đêm cung phụng ân công.
Công Đức Phù dù không thể hóa giả thành thật như Đại Diễn Phù, nhưng lại có phúc duyên thâm hậu, có công dụng gặp dữ hóa lành.
Trong thời đại yêu ma hỗn loạn ấy, may mắn còn quan trọng hơn sức mạnh, nhóm người tu hành thường xuyên đυ.ng phải tình cảnh túng quẫn như "Nhìn qua tưởng chó, ai ngờ là yêu tướng". Dù ngươi có thiên phú kỳ tài gì cũng sẽ có kết cục thành món điểm tâm thôi.
Sao cơ? Tu sĩ Trúc Cơ, ngươi tưởng Yêu Soái sẽ không ra ngoài chơi sao? Còn có cả cường giả dị nhân, tu sĩ ma đạo khủng bố nữa. Cho nên học tập xem bói và tích tu công đức trở thành mục thiết yếu của các tu sĩ, có thể tiên đoán được tình huống này, thậm chí thêm chút may mắn để không gặp phải nó trở nên cực kỳ quan trọng.
Mà ở thời đại này cuối cũng cũng không phải lo tình cảnh ấy nữa. Dù nhóm người tu hành vẫn tranh đấu với nhau rất ghê, nhưng so với yêu ma quỷ quái, dị nhân ma đạo thì lại dễ thương hơn nhiều.
Hao tốn sức lực đi tích tu công đức trở thành con đường được chẳng bù nổi mất, đệ tử Nho gia trở thành đám vô dụng, nên mới đi con đường làm quan này, khiến không ít tu sĩ cảm thán nói công đức sụp đổ, lòng người không thành.
Tôn Phúc Bách nói:
"Thanh Sơn, ý ngươi là?"
Lý Thanh Sơn nói:
"Ý của ta là các ngươi đã hiểu sai về thân phận của mình từ ban đầu rồi. Chỗ đáng chú ý của Tiểu Thuyết gia không phải là làm sao để làm nên câu chuyện, mà giống như quan lại Nho gia, đi kinh doanh tung hoành ba ngàn dặm, thử khả năng vô hạn của nhiều người, trở thành người truyền bá chuyện."
"Ngươi có thể cảm thấy những người kia rất ngu muội. Thế nhưng, chúng ta có cần trí giả đâu? Không phải chính đám ngu tin vào những con yêu ma quỷ quái kia mới khiến quỷ quái trở thành sự thật sao? Nói thật, ta không có thành kiến với những thứ ngươi viết, chỉ là không thích thôi. Nhưng thứ ta không thích không có nghĩa tất cả mọi người đều không thích."
"Ta tin rằng, họ không có yêu cầu quá cao với các câu chuyện đâu. Thậm chí họ sẽ thích những thứ ngươi viết hơn mấy cái thi từ ca phú do đại nho viết ra. Trong mắt nhiều người, tác phẩm nghệ thuật xuất chúng mãi mãi không sánh bằng cây nhà lá vườn."
Đôi mắt Lưu Xuyên Phong sáng rực lên, nếu đến bước ấy thật thì việc hắn đột phá cảnh giới Trúc Cơ không khó chút nào. Nhưng hắn lại khổ não nói:
"Nhưng họ không biết chữ mà!"
Cũng không thể tốn công mấy năm dạy mấy lão nông biết chữ được!
"Đây chỉ là chiến lược lâu dài. Không dạy được lão nông chẳng lẽ không dạy được trẻ con sao? Chúng ta lại không thiếu tiền, chuẩn bị mấy trăm mấy nghìn nhà hy vọng... tư thục, dãy miễn phí cho bọn nhỏ học chữ, sớm muộn cũng có một ngày bọn chúng có thể trở thành nền móng của Tiểu Thuyết gia."
Tôn Phúc Bách cũng sợ đến ngẩng người trước kế hoạch của Lý Thanh Sơn. Tầm mắt siêu việt như thế hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của họ, dù có dạy cứu khổ cứu nạn, tích phúc như Nho gia, cũng sẽ không lập cái trường tư thục gì đó. Tốt nhất là để họ không biết chữ cả đời, yên ổn làm dân đen của mình.
Nhưng kế hoạch này lại hợp tình hợp lý vô cùng. Họ xưa nay chỉ muốn làm sao viết ra được tiểu thuyết động lòng người, không nghĩ đến chuyện bồi dưỡng độc giả, còn từ những người nông dân bần tiện nhất ra. Có lẽ do hắn đến từ sơn thôn nên mới nghĩ ra được điều này!
Trường tư thục hy vọng, ý tưởng quá tốt. Họ thậm chí có thể dùng tiểu thuyết như sách vỡ lòng, đương nhiên không thể dùng những thứ kia của Lưu Xuyên Phong. Thì ra đây cũng là lý do hắn quyết tâm để Lưu Xuyên Phong tiêu hủy mấy thứ bại hoại kia. Như ngọn đuốc sáng ngay trước mắt, cứ càng nghĩ sâu, ngọn đuốc sáng này nhanh chóng cháy bừng thành mặt trời.