Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 524 - Chương 524: Phương Hướng

Chương 524: Phương Hướng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 524: Phương Hướng


Lý Thanh Sơn cho bọn hắn thời gian tiêu hóa, nói tiếp:

"Nếu nhìn gần thì, không cần câu chữ cũng truyền bá được truyện mà!"

Trong thời đại kia của hắn, người chịu ngồi xuống đọc vẫn không nhiều, nhưng qua đủ loại trung gian, trong vòng hai mươi năm, "thần" sinh ra còn nhiều hơn hai nghìn năm quá khứ.

Mạch suy nghĩ của Tôn Phúc Bách đã mở ra:

"Ý ngươi là?"

"Chúng ta cần người kể, diễn kịch, hát hí khúc, tất cả những người có thể giúp chúng ta truyền bá truyện, hợp lại, thành lập một tổ chức liên hợp, tên là Vân Hư Xã."

Lý Thanh Sơn mở rộng tay phải, đột nhiên siết chặt rồi vung lên:

"Để họ đến những nơi hẻo lánh trong Thanh Hà phủ, kể những câu chuyện chúng ta viết ra."

Những người này, ở cái thế giới này thuộc tầng lớp dưới cùng, bị khinh thường ở khắp nơi, địa vị còn bần tiện hơn so với nông dân. Luyện khí sĩ và những người này không biết cách biệt đến mức này, bây giờ lại bảo phải lợi dụng sức mạnh của họ. Lưu Xuyên Phong và Tôn Phúc Bách chưa từng nghĩ đến, nhưng lại cảm thấy rất có lý.

Vốn Lý Thanh Sơn nói có thể cứu vớt Tiểu thuyết gia, họ còn chưa tin hết, chỉ vin vào ý nghĩ thử xem thế nào. Nhưng bây giờ, họ đều thật sự tin rằng cách này có thể, nếu dựa vào ý nghĩa của Lý Thanh Sơn mà làm, Tiểu Thuyết gia sẽ có tương lai.

"Đừng chỉ cúi đầu sáng tác, ra ngoài kia, tạo dựng hết mọi thứ lên, có thể sẽ mất chút thời gian nhưng chỉ cần thành công, chúng ta có nói năm nay tận thế thì vẫn sẽ có không ít người tin, đến lúc đấy chúng ta có thể dùng sức mạnh gì? Sức mạnh tận thế?"

Lý Thanh Sơn cười nói.

Tôn Phúc Bách và Lưu Xuyên Phong đều kích động đến không kềm chế được, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Tiểu Thuyết gia được cứu rồi."

"Phúc bá, chuyện này sẽ rất phiền phức, cần ngươi dùng sức mạnh ở phàm giới, tìm mọi sự giúp đỡ để hoàn thành."

Tôn Phúc Bách cười khoát tay:

"Không ngại phiền phức, không ngại phiền phức."

Hắn đã ở cái tuổi này, tu vi đứng mãi không tăng từ lâu rồi, ý nghĩa của việc kiên trì tu luyện đã chẳng còn là bao. Nhưng nếu nếu quả như thật sự có thể thành công, tu vi của hắn chưa hẳn không thể tăng cao, đạt đến một cảnh giới không thể tưởng tượng nổi.

Việc hội tụ sức mạnh của Thần phù, vốn đã là một loại sức mạnh thoát khỏi quy luật bình thường của việc tu hành. Dù là vì Tiểu Thuyết gia hay chính hắn, hắn đều phải dốc sức ứng phó.

Tiểu Thuyết gia vực dậy, trong buổi đêm sáng trăng ấy, lập thành nguyên nhân.



Trong nhà ngói, một lão giả mặc áo vải cũ đứng trên đài cao, miệng lưỡi lưu loát kể một phần câu chuyện "Thánh Tổ Hoàng Đế Bình Tây Địch". Tuy người qua đường đều biết câu chuyện xưa ấy, nhưng qua miệng của hắn, du dương trầm bổng, vẫn khiến khách trà ngồi nghe như si như say, quên cả ăn trái cây trong mâm.

Tôn Thư Bình vốn là một người đọc sách, nhưng so với đa số bạn đồng chí hướng thì chưa có thành tựu gì. Có câu nói là "trong trăm người, vô dụng nhất là thư sinh", khi có công danh, lăn lộn tốt có thể làm phụ tá, sư gia, lăn lộn kém thì mở trường tư thục làm thầy giáo. Đương nhiên, không phải không có người lưu lạc đầu đường xó chợ thành ăn mày.

Hắn lăn lộn khống kém cũng không tốt, vì miệng lưỡi lanh lẹ nên bái một vị lão nhân làm sư, trở thành người kể chuyện, đọc nhiều đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, có chỗ đứng trong nghề hơn cả sư phụ. Thế mà đã qua mấy thập niên, cũng xem là có chút tên tuổi.

Một loạt tiếng chim hót chói tai vang lên, Tôn Thư Bình miệng không ngừng kể nhưng mày nhăn, nhìn lại, thấy một người mặc vải lĩnh, bụng phệ, mang l*иg chim vào quán, tùy tiện chen về phía trước, ngồi trước sân khấu.
Con chim kia như bị dọa sợ, tiếng kêu càn bén nhọn hơn, khiến người người trợn mắt, nhưng có vẻ như sợ quyền thế của tên mập này nên không dám nói ra sự bực tức.

Tôn Thư Bình không thể không dừng lại, cười nói:

"Vị gia này, trong quán không thể mang chim đến, phiền ngài treo bên ngoài."

Gã mập đảo mắt một vòng:

"Treo bên ngoài? Ngươi biết con chim này của ta trị giá bao nhiêu tiền không? Mất thì ngươi đền nổi? Ngươi kể chuyện của ngươi, nó kêu phần nó, các ngươi so thử xem ai kêu tốt hơn. Yên tâm, gia không thiếu ngươi văn tiền nào cả, còn cho nhiều hơn đám quỷ nghèo này."

Tôn Thư Bình càng nhíu chặt mày hơn, vỗ kinh đòng mộc cái bốp:

"Dự đoán phần sau thế nào? Hãy đón nghe phần tiếp theo!"

Dùng câu nói nghìn năm không đổi để ngừng đoạn truyện này lại, phẩy tay áo bỏ đi.
Trong tiệm, tiếng khen nổi lên bốn phía. Hiển nhiên không chỉ là vì đoạn truyện kia, mà còn vì khí tiết của người này, khiến người người ném tiền đồng lên đài.

Đệ tử Thạch Đầu ngoi lên đài, vừa nhặt tiền vừa chắp tay cảm tạ bốn phía như con khỉ, dẫn đến một tràng cười.

"Ái ui!"

Thạc Đầu kêu đau một tiếng rồi ngã ngồi trên mặt đất., trán chảy máu, một nén bạc rơi xuống đài.

Tôn Thư Bình vội đến đỡ đệ tử dậy, chỉ vào gã mập, giận dữ nói:

"Ngươi!"

"Kể đi! Kể cho ta thêm một đoạn nữa, gia có tiền!"

Tên mập cười lạnh, vứt ra một khối bạc vụn nữa:

"Hừ, nói dễ nghe thì là người kể chuyện, khó nghe thì ngươi chỉ là một thằng mọt sách thối, giám chọc giận gia. Biết gia là ai không? Dùng tiền đập chết lão già nhà ngươi."

Trên bầu trời, một vệt kim quang hắt xuống đánh thẳng vào gã mập. Thứ rơi xuống đài là một thỏi vàng.
Nhìn sang tên mập, máu chảy đầy đất, ngất luôn rồi.

"Tôn tiên sinh sao? Chưởng quỹ của chúng ta cho mời."

Một hán tử vạm vỡ chẳng biết từ đâu xuất hiện, đi đến trước mặt Tôn Thư Bình.

Bình Luận (0)
Comment