Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 526 - Chương 526: Biếи Ŧɦái

Chương 526: Biếи ŧɦái - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 526: Biếи ŧɦái


Lý Thanh Sơn mang thân phận đệ tử hàng đầu của Tiểu Thuyết gia, dù có không ít người xem thường, thậm chí căm thù, nhưng những người ở đây đều là đệ tử mới đến, không thể vì sướиɠ miệng nhất thời mà gây thù với hắn được, đầu bị cửa kẹp hay sao.

Nhưng vị thiên tài Sở Thiên này, hiển nhiên không cân nhắc như thế, nói ra lời khiến người xem cũng thấy chấn động.

Thiếu nữ bên cạnh Sở Thiên gắt giọng:

"Ngươi dám nói thể với Thiên ca ca của chúng ta, ngươi có biết Thiên ca ca của chúng ta là..."

Nàng còn chưa nói dứt lời, Lý Thanh Sơn đã kéo Hách Bình Dương tránh ra như tránh người bị tâm thần, khiến sắc mặt nàng ta đỏ bừng lên.

Sở Thiên giận dữ nói:

"Lý Thanh Sơn, ngươi đứng lại đó cho ta. Ngươi sợ bổn công tử sao? Sợ thì gọi một tiếng lão đại, nếu không ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!"

Lý Thanh Sơn nói:

"Người khiến ta gọi một tiếng lão đại, cả đời này chỉ có một, ngươi so với hắn như cục phân vậy. Cách ta xa một chút, đừng tưởng rằng ngươi là cục phân mà ta không dám giẫm ngươi."

Hai người tranh chấp khiến không ít người vây xem, hắn vừa dứt lời đã thành trận cười vang.

Hách Bình Dương cười ha ha một tiếng:

"Ví dụ này kỳ diệu quá đi mất."

Hoa Thừa Lộ và Dư Tử Kiếm cũng ở một bên. Các nàng cũng có tiền bối chỉ điểm, trong các lớp luyện khí nhập môn, được vị giáo sư của Mặc gia dạy dỗ tốt nhất.

Hoa Thừa Lộ mỉm cười. Tên Lý Thanh Sơn này vẫn hệt như lần đầu gặp, vô cũng cuồng ngạo.

Sở Thiên không ngờ mình lại thành trò cười của đám người, lòng cực kỳ giận, đang định phát tác thì không biết ai hô lên:

"Giáo sư đến."

Các đệ tử nhao nhao về chỗ, Sở Thiên dù có hận nhưng cũng không dám đánh nhau trước mặt giáo sư. Bách Gia Kinh Viện tuy tự do nhưng không phải không có phép tắc, mà những phép tắc ấy đều được duy trì bằng nghiêm hình, pháp gia.

Hách Bình Dương và Trương Lan Thanh thì mượn cơ hội cáo từ rời đi. Họ đều là đệ tử có thâm niên của Mặc gia, không thể lãng phí thời gian ở đây nghe những thứ nền tảng này, chỉ nói tan học sẽ đến đón hắn, đưa hắn đi tham quan Thần Cơ Đảo.

Lý Thanh Sơn cũng không buồn nhìn sang Sở Thiên, tìm một chỗ đặt mông ngồi xuống. Cả giảng đường như một cái xoáy nước lớn, hắn ngồi ở biên vòng xoáy. Cái thói quen này đã đến từ kiếp trước xa xôi, khiến hắn hơi cảm khái.

Nhưng hắn vừa mới ngồi xuống, bên cạnh lập tức trống một khoảng, nhất là một nữ đệ tử Nho gia thật sự tỏ vẻ căm ghét, tránh xa tám bước.

Lý Thanh Sơn cười, không buồn để ý, bên tai chợt vẳng tiếng Sở Thiên:

"Bây giờ ngươi đã biết ai mới là phân chưa!"

Lý Thanh Sơn nhíu mày, bên cạnh vυ"t một làn gió thơm, Tiền Dung Chỉ ngồi xuống cạnh hắn, mỉm cười:

"Bộ đồ không tệ."

Sở Thiên giật mình. Tiền Dung Chỉ là nữ nhân mà hắn nhìn trúng, lập tức có cảm giác như bị phản bội, hắn quay đầu đi.

"Chuyện gì?"

Lý Thanh Sơn nhìn một lão giả có mái tóc hoa râm, dáng người cao gầy, ôm một cái hợp đi đến, đứng ở trung tâm vòng xoáy trên đài giảng không chớp mắt.

Sau đó, bắt đầu uống trà.

Mọi người đều thấy quái lạ nhưng cũng không dám châu đầu ghé tai, dùng chân khí truyền âm trò chuyện.

Tiền Dung Chỉ hỏi:

"Tiểu An đâu? Sao không ở cùng người."

"Chúng ta hình như không thân đến độ có thể tâm sự về nàng ấy."

Tiền Dung Chỉ bỗng lộ vẻ sầu thảm, Lý Thanh Sơn cũng chẳng biết thật hay giả:

"Nàng đang ở Âm Dương gia học "Vân Cấp Thất Thiêm" với Ma Bố Y, cũng nhanh."

Lý Thanh Sơn chẳng buồn ngó ngàng đến sự kɧıêυ ҡɧíɧ của thiên tài Sở Thiên này, mắng lại luôn, nhưng với nàng ta thì phải đề cao cảnh giác ba phần, không muốn trở mặt với nàng ta vì chuyện thế này, mà luôn có cảm giác nàng ta lo lắng cho Tiểu An, không biết là thật hay giả.
Dù Sở Thiên có hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn cũng không xem ra gì, nhưng nếu một ngày cảm nhận được địch ý của nàng ta, vậy thì chỉ còn một chữ "gϊếŧ".

"Cảm ơn, Ngụy Trung Nguyên, ngươi có thời gian không?"

"Vội thế?"

Tiền Dung Chỉ chống má:

"Báo thù thì phải tranh thủ cho sớm nha. Không bảo ngươi gϊếŧ hắn luôn, ta còn cần phải chuẩn bị một chút."

"Thù? Của ngươi hay ta?"

"Đương nhiên là của ta."

Tiền Dung Chỉ sờ khuôn mặt bóng loáng của mình. Nàng ta muốn báo thù gấp mười, gấp trăm lần cho cái tát đó, thản nhiên nói:

"Ta không kịp đợi để ra tay với Ngụy phó môn chủ nữa. Ta đã vắt chết Ngụy Anh Kiệt từng chút một như thế nào, bây giờ sẽ dùng cách thức y như thế trên người hắn. Ha ha, thú vui đời người cũng chỉ như thế mà thôi."

Theo lý lẽ kẻ thù của kẻ thù là bạn, Lý Thanh Sơn hít một hơi thật sâu, ép xuống xúc động muốn mắng đúng là mẹ nó biếи ŧɦái.
Tiền Dung Chỉ như rất vui khi thấy vẻ mặt của Lý Thanh Sơn, như thể tiếng lòng cuối cùng cũng tìm được người lắng nghe, mà người kia lại càng phải nghe.

"Để báo đáp, ta có thể tìm hiểu bối cảnh của tên Sở Thiên kia giúp ngươi. Hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cả nữ giáo viên có ý đồ với Tiểu An nữa."

"Đến lúc đó rồi nói, lão đầu kia bắt đầu giảng rồi."

Lý Thanh Sơn thuận miệng đáp một câu, cũng không đồng ý, chẳng cự tuyệt. Dù sao Ngụy Trung Nguyên cũng phải chết. Về phần nữ giáo viên kia, thấy thì gϊếŧ là xong, cũng có thể vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng hắn lại không biết ý nghĩ như vậy, trong mắt người bình thường cũng biếи ŧɦái như nhau.

Bình Luận (0)
Comment