Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 527 - Chương 527: Nghe Giảng

Chương 527: Nghe Giảng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 527: Nghe Giảng


Trên giảng đài, giáo sư cuối cùng cũng ngừng uống trà, tỏ vẻ hài lòng, ho khẽ hai tiếng:

"Các vị đạo hữu, lão phu là Mạnh Hỉ Kỳ..."

Hai người không nói nữa, chuyên tâm nghe giảng.

Lão già kia tên là Mạnh Hỉ Kỳ, nói một lúc như sông Giang vỡ đê, phát triển mạnh mẽ, từ cội nguồn luyện khí đến khi luyện khí phát triển, thanh âm quanh quẩn bên trong giảng đường vòng xoáy này, truyền vào tai mỗi người cực kỳ rõ ràng.

"Các ngươi luyện khí hay luyện đan gì, đều là ngoại đạo, lời này không sai, nhưng chính những thứ ngoại đạo này mới khiến các ngươi yên tâm ngồi đây, không lo những yêu ma kia xâm hại, mà những tên tu đạo yêu ma lại chỉ có thể ẩn mình trong thâm sơn cùng cốc..."

Lý Thanh Sơn mới lần đầu tiếp xúc với con đường luyện khí, nghe rất chăm chú. Vị Mạnh Hỉ Kỳ này giống Trương Lan Thanh ở chỗ giảng cực kỳ hay, ý vị tuyệt vời, khiến người khác say mê. Dù tu vi chỉ là luyện khí tám tầng, nhưng ở phương diện luyện khí lại có thể nói là chuyên gia.

Đại khái là nói qua lịch sử và ý nghĩa của luyện khí xong, Mạnh Hỉ Kỳ bắt đầu nói về con đường luyện khí chân chính.

Lý Thanh Sơn mê mẩn, hắn mới biết con đường luyện khí lại có chỗ ảo diệu như vậy. Từ những nguyên liệu ban sơ dung nhập, đến rót vào Linh phù, khắc lục pháp trận, mỗi một bước đều cực kỳ khó khăn.

Càng không ngờ thứ "ngoại đạo" này lại có liên quan mật thiết đến thế, luyện khí có Linh phù và phù lục chi đạo Linh phù, không hoàn toàn giống nhau, nhưng bản chất lại tương tự.

Phù là một loại văn tự, một loại văn tự để giao lưu với đất trời. Những loại thường gặp có cả nghìn, mà tổ hợp hiệu quả lại nhiều vô số kể, trong quá trình luyện khí, rót vào Linh phù là bước không thể thiếu, cho nên tìm hiểu về phù lục chi đạo là cần thiết.

Mà trên Linh khí là Pháp khí, để luyện khí khắc vào pháp trận sinh ra hiệu quả lớn và phức tạp hơn. Luyện khí sĩ đương nhiên là không có năng lực này, nhưng muốn trở thành luyện khí đại sư chân chính, thông hiểu một chút pháp trận cơ bản cũng là điều phải làm.

Lý Thanh Sơn biết chương trình học của mình còn cần chỉnh sửa lần nữa, nhưng lại như người đi trong đêm, lần không ra hướng, lòng rất không vui.

Mạnh Hỉ Kỳ giảng một canh giờ, lại trở về nền tảng gốc gác nhất của luyện khí, cải biến tài liệu.

"Một miếng thép tốt thành một thanh kiếm phải trải qua rất nhiều trình tự, cơ bản là có luyện, đánh, tôi, cần có lò nung, búa lớn, búa, ống bễ, vạc nước, rất nhiều công cụ mài đá, nhưng với chúng ta chỉ cần một cái lò luyện là được rồi, thậm chí còn chẳng cần lò..."

Sau khi giảng giải, hắn cầm một hộp hỗ đến, bên trong bày rất nhiều khối gỗ hình vuông chỉnh tề, bảo đệ tử hàng trước truyền về sau.

Mạnh Hỉ Kỳ yêu cầu họ lấy việc cố gắng không phá hỏng vân gỗ làm điều kiện tiên quyết, biến nó thành hình tròn. Khối gỗ có chất liệu gỗ thông, tương đối mềm mại, dễ biết đổi hình dạng, muốn học được luyện khí chắc chắn phải sử dụng được sức mạnh tự mình đổi hình thái của vật chất.

Lý Thanh Sơn cũng lấy được một khối gỗ thông, lập tức thực hành, chậm rãi rót chân khí vào, dùng phương pháp của giáo sư Mạnh Hỉ Kỳ, để chân khí dần hòa làm một với khối gỗ.

Với chân khí cực tinh thuần và chân khí ôn thuận dễ khống chế của Quý Thủy chân khí, bước này, hắn làm một lần đã thành rồi.

Khi hắn bắt đầu thay đổi chân khí, hình dạng của khối gỗ cũng vặn vẹo một chút, như thể nó không còn ở chất liệu gỗ, mà cũng biến thành khí, thành nước như Quý Thủy chân khí.
---

Sự tự tin của Lý Thanh Sơn tăng cao, thử nghiệm hồi lâu, cuối cùng cũng loại bỏ được tám góc nhọn của khúc gỗ tùng, nhưng vân gỗ bên trong lại gãy thành từng khúc, bị phá hỏng nát bét. Hắn hơi sốt ruột, không nhịn được mà truyền thêm chân khí vào, “ầm” một tiếng, khúc gỗ lập tức vỡ tan tành.

Lý Thanh Sơn ngó sang Tiền Dung Chỉ ở bên cạnh, cũng không tốt hơn hắn là bao.

Tiền Dung Chỉ tiện tay bóp nát khúc gỗ tùng, cười nói:

“Xem ra chúng ta đều không phải thiên tài.”

Nhưng cũng không tính là quá tệ, Lý Thanh Sơn tin rằng, chỉ cần mình cẩn thận hơn một xíu thì chắc chắn có thể làm nên một quả cầu tròn nguyên vẹn. Nhưng làm sao để đường vân của gỗ tùng không không bị đứt gãy thì hắn còn phải lĩnh hội tỉ mỉ.

Còn có rất nhiều Luyện Khí sĩ thử nghiệm rất lâu, nhưng ngay cả bước đầu tiên là kết hợp khí và vật mà cũng chưa làm được, tất nhiên không thể thay đổi hình dạng của khúc gỗ tùng một xíu nào. Nếu như sốt ruột, đương nhiên cũng khó tránh khỏi việc làm khúc gỗ vỡ vụn.
Mạnh Hỉ Kỳ mỉa mai nói:

“Nếu như ngươi không làm nổi cái này thì cũng chứng minh ngươi không có thiên phú luyện khí, không cần nghe tiếp cũng được, tiết kiệm chút thời gian cho mình.”

Đám Luyện Khí sĩ đều là hạng người tâm cao khí ngạo*, hơn nữa tu vi của vị Mạnh giáo thụ này cũng chỉ là Luyện Khí, thế là có mấy người đứng lên đi ra ngoài.

*kiêu căng, ngạo mạn, tự cho mình hơn người.

Sau đó, Mạnh Hỉ Kỳ cười nói:

“Thực ra năm đó, lần đầu tiên ta luyện khí cũng thất bại.”

Mọi người nghe vậy đều ngạc nhiên, Mạnh Hỉ Kỳ nói tiếp:

“Ngạo mạn là trở ngại lớn nhất của việc học, nếu như không có nổi chút lòng kiên trì ấy thì đúng là không cần học luyện khí. Đừng quên, cần cù bù thông minh, được rồi, mọi người giơ thành quả của mình lên cho ta xem nào.”
Có rất nhiều quả cầu bằng gỗ tùng được giơ lên, đường nhiên nếu cái nào quá tệ thì người ta cũng ngại lấy ra. Ánh mắt của Mạnh Hỉ Kỳ rơi vào chỗ tay Sở Thiên, quả cầu trong tay hắn tròn trịa, đường vân rõ ràng, không bị đứt gãy chỗ nào hết, như là được khắc từ trong khúc gỗ vậy.

Bình Luận (0)
Comment