Chương 528: Rơi Đầu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 528: Rơi Đầu
“Vị đạo hữu này, mời đứng lên, ngươi tên là gì.”
“Sở Thiên.”
“Làm rất tốt.”
Sở Thiên kiêu ngạo hưởng thụ ánh mắt khâm phục của mọi người, thầm nghĩ này là đương nhiên, ta là thiên tài đấy, cái gì mà cần cù có thể bù thông minh, chẳng qua chỉ là lừa gạt kẻ ngu si mà thôi, sau đó còn không quên liếc nhìn Lý Thanh Sơn một cái.
Tiền Dung Chỉ truyền âm nói:
“Ta nói rồi mà!”
“Đầu năm nay, chẳng thấy được bao nhiêu kẻ địch đơn thuần đáng yêu như này.”
Lý Thanh Sơn cười, nhưng không biết nàng nghe có hiểu hay không.
Không có thời gian nghỉ giữa chừng, mãi đến khi hai canh giờ giảng bài kết thúc thì Mạnh Hỉ Kỳ mới ngừng nói, ấn ấn sau gáy, duỗi chiếc lưng nhức mỏi rồi nói:
“Hôm nay đến đây thôi, lớn tuổi rồi, đứng một lúc đã thấy nhức mỏi.”
Hắn vặn vặn cái cổ, bỗng nhiên một tiếng răng rắc vang lên, đầu hắn đã rơi xuống khỏi bả vai rồi lăn lên bục giảng, máu đỏ tươi trào ra như một dòng suối nhỏ.
Lớp học ấm áp bỗng nhiên biến thành hiện trường gϊếŧ người khủng bố, hàng loạt tiếng hét khϊếp sợ vang lên trong phòng học, nữ đệ tử Nho gia căm ghét Lý Thanh Sơn càng hò hét ầm cả lên.
Sắc mặt Sở Thiên hoàn toàn thay đổi, không ngờ rằng ngày đầu tiên mình vào Bách Gia kinh viện mà đã tận mắt chứng kiến một vụ án gϊếŧ người. Hơn nữa với tu vi này của mình, mà hắn hoàn toàn không nhìn thấy là ai làm, làm như thế nào? Thế là hắn phóng chân khí hộ thể ra theo bản năng.
Trong phòng học, ai cũng đều nguy hiểm.
Thân thể Mạnh Hỉ Kỳ vẫn đứng thẳng tắp, bỗng cái đầu nằm trên mặt đất mở miệng nói:
“Ây dô, dùng sức hơi quá tay rồi.”
Thân thể không đầu đi xuống bục giảng, nhặt cái đầu rồi lắp lên trên vai, “răng rắc” một tiếng là đã lắp xong.
Phòng học yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm.
Lý Thanh Sơn lặng lẽ mỉm cười, không ngờ rằng vị giáo thụ Mặc gia này lại thú vị như thế, dùng con rối giả dạng mình để dạy học thì cũng thôi, đến cuối buổi còn chơi chiêu này.
Hắn đã để ý từ sớm rằng vị giảng bài ở trên bục kia không phải người sống, mà là một con rối. Mặc dù nhìn bề ngoài giống nhân loại như đúc, hơn nữa cũng thực sự tản ra khí tức của Luyện Khí sĩ, thế nhưng thân thể còn tỏa ra một mùi hương cực kỳ kỳ lạ.
Uống trà hay dạy học đều là biểu hiện giả dối được chế tạo ra, nó đã lừa được đa số mọi người, nhưng không gạt được giác quan thứ sáu của hắn, những phút trào ra lúc nãy cũng hoàn toàn không phải máu người.
Có điều, Khôi Lỗi thuật của Mặc gia tinh xảo như vậy, thật sự làm người ta thán phục. Buổi học hôm nay, có lẽ là để tạo ấn tượng sâu sắc đối với những đệ tử mới vào Mặc gia!
Lại nhìn vẻ mặt Tiền Dung Chỉ vẫn như bình thường, mặc dù nàng không có giác quan thứ sáu nhạy bén như hắn, nhưng nếu như nàng nhìn không ra điểm này thì còn khiến hắn kinh ngạc hơn. Mà Sở Thiên đắc ý như thế khi được một con rối khen, thật không đáng để người ta đánh giá cao.
Con rối Mạnh Hỉ Kỳ nói:
“Trên con đường luyện khí, quan sát cẩn thận nhạy bén, tư duy tỉnh táo lý trí còn quan trọng hơn việc biến khúc gỗ thành một quả cầu. Vế sau thì chỉ cần luyện tập nhiều thì ai cũng sẽ làm được, nhưng nếu như thiếu vế trước thì cả đời khó thành Luyện Khí đại sư.”
Bầu không khí trong phòng học đã thoải mái hơn, tiếng cười vang lên bốn phía. Mặc dù đám luyện khí sĩ biết mình bị chơi một vố, nhưng vị Mạnh Hỉ Kỳ không biết đang ẩn núp ở nơi nào này cũng đã chiếm được sự kính nể của mọi người, chỉ là sắc mặt của nhiều nữ tu sĩ vẫn trắng bệch như cũ.
Sở Thiên thu hồi chân khí hộ thể, sắc mặt đỏ lên, cảm thấy Mạnh Hỉ Kỳ như đang cố ý ám chỉ hắn, trong lòng vô cùng căm ghét.
Con rối Mạnh Hỉ Kỳ chỉ tay mời các đệ tử lúc nãy không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đứng dậy, hỏi vì sao họ nhìn ra được mình là con rối.
Lý Thanh Sơn cũng không cho rằng bản thân con rối này có năng lực suy nghĩ, nhưng chắc hẳn cũng có năng lực phán đoán, ví dụ như quả cầu nào tròn hơn, vẻ mặt của người nào ít thay đổi hơn...mà tất cả những thứ này đều cần được vận hành dựa theo một trình tự nào đó, đây cũng không phải là việc khó, đôi mắt không khác gì chân nhân kia chính là điểm mấu chốt.
Lúc gọi đến Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn đứng dậy nhưng chỉ mấp máy môi mấy cái, lại không phát ra bất kỳ âm thanh gì, sau đó ngồi xuống.
Giáo thụ con rối nói vô cùng chân thành:
“Cảm ơn.”
Lý Thanh Sơn khẽ mỉm cười, xem ra suy đoán của mình không sai.
Một loạt tiếng cười vang lên, Hoa Thừa Lộ âm thầm khen hay, xem ra đã báo được mối hận lúc nãy bị đùa giỡn rồi. Ngoài lá gan ra thì đầu óc của tên này cũng được, làm nàng nhớ đến tiếng gào thét của Tây Môn bà bà trong đêm mưa ngày ấy ở Lâm Hồ thành, còn hắn thì mặc áo tơi chắp tay đứng trong hẻm nhỏ, cực kỳ tiêu sái.
Ký ức này vốn đã mờ nhạt, bỗng nhiên trở nên rõ ràng. Nam nhi như vậy, cho dù xui xẻo, không cẩn thận vào Tiểu Thuyết gia, cũng sẽ làm nên chuyện!
Đợi đến khi hỏi xong hết tất cả mọi người, Mạnh Hỉ Kỳ con rối mới cúi chào thật sâu:
“Cảm ơn kiến nghị của các ngươi!”
Nói xong thì chỉ chỉ vào đầu mình:
“Ta đã ở trong này rồi, sau này tiếp tục cải tiến. Ta sẽ tặng cho mỗi một đệ tử lúc nãy một hộp gỗ tùng để khen thưởng.”
Những đệ tử nhìn ra được con rối lần lượt bước lên bục giảng, nhận hộp gỗ.
“Luyện tập nhiều lên.”
Mạnh Hỉ Kỳ con rối cứ lặp lại câu nói này.