Chương 529: Khiêu Chiến - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 529: Khiêu Chiến
Lúc đến lượt Lý Thanh Sơn, hắn đang định nhận hộp gỗ thì giáo thụ con rối lại cầm chặt lấy:
“Mặc dù ta là con rối, nhưng cũng không thể trêu đùa ta.”
Lý Thanh Sơn biết, người đang nói chuyện với hắn lúc này không phải là con rối ở trước mặt rồi, cười đáp:
“Vâng, giáo thụ.”
Mạnh Hỉ Kỳ con rối buông tay ra, vỗ lên vai Lý Thanh Sơn:
“Ta đã nghe Bình Dương nhắc đến ngươi, sau này phải đến thường xuyên đấy.”
Lý Thanh Sơn cất bài ghi chép, đi ra khỏi tòa nhà cao lớn tựa như ốc biển, hoàng hôn đã buông xuống, thấm thoát đã hết một buổi chiều, hắn cầm chiếc hộp gỗ mà lòng cảm thấy cực kỳ mãn nguyện.
Đây là buổi học đầu tiên của hắn, cuối cùng cũng tiến được một bước.
Hách Bình Dương và Trương Lan Thanh đứng chờ bên dưới một cây đèn đường ở phía đối diện. Đúng vậy, chính là đèn đường, những cây cột cao cao mang một màu vàng mờ ảo, rọi sáng cả một khoảng đường lớn, đã có vài con sâu nhỏ quanh quẩn dưới đèn.
“Lý Thanh Sơn, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Lý Thanh Sơn đang định tiến lên thì một tiếng quát to truyền đến từ phía sau, thu hút sự chú ý của không ít người.
Suýt chút nữa đã quên mất vị này, Lý Thanh Sơn quay đầu lại, nói với Sở Thiên:
“Tiểu tử, ngươi muốn thế nào?”
Nghiêm cấm đấu đá cá nhân trong Bách Gia kinh viện, bên ra tay trước còn phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc hơn. Hơn nữa, đừng tưởng rằng chỉ phải chịu chút đau đớn ngoài da thịt, sau đó vẫn có thể ra vẻ anh hùng với người ta, mà phạt là phạt linh thạch thực tế nha.
Lý Thanh Sơn vốn hy vọng một cuộc sống yên ổn, nhưng hiện tại đã thấy hơi khó chịu, nếu như ở vùng hoang dã thì lúc này hắn đã đi lên bóp chết tên tiểu tử này rồi. Để xem ngoài thể Ngũ Hành thì tên này còn con át chủ bài nào, có thể vượt qua được mình hay không.
Sở Thiên nói:
“Ta muốn khiêu chiến với ngươi, cược đấu một trận với ngươi, ngươi dám đồng ý không?”
Lý Thanh Sơn vui vẻ nói:
“Còn có chuyện tốt như thế sao?”
Sở Thiên ngẩn người vì biểu hiện của Lý Thanh Sơn, lòng càng nhộn nhạo hơn, nhưng ngay sau đó đã ổn định lại, Lý Thanh Sơn chỉ là một tên Luyện Khí tầng thứ sáu mà thôi, cho dù biết Luyện Thể thuật thì cũng không có gì đáng sợ.
“Người đồng ý hay không?”
“Được thôi, cược cái gì, ngươi nói đi?”
“Đương nhiên là luận võ, chẳng lẽ còn so xem ai vô tích sự hơn, vậy thì ta không sánh được với ngươi rồi, ha ha!”
Sở Thiên cười vài tiếng, nhận ra không ai đáp lời thì mới dừng lại.
Lý Thanh Sơn nói:
“Được, không thành vấn đề, còn thời gian, địa điểm, tiền đặt cược.”
Sở Thiên trả lời:
“Tất nhiên địa điểm là trên diễn võ trường ở Đại Tranh đảo của Binh gia. Về tiền đặt cược thì cược một ngàn viên linh thạch đi, à không, hai ngàn viên linh thạch. Còn thời gian, chốt ba tháng sau.”
Hắn hận không thể lập tức giáo huấn Lý Thanh Sơn một trận ra trò, nhưng trong lòng cứ thấy hơi bất an, nên mới lùi đến ba tháng sau. Sau khi hắn tới Nho gia, được Liễu Trường Khanh thân truyền cho Ngũ Hành Đại Thủ Ấn, uy lực của năm loại chân khí kiếm tu vô cùng lớn, thời gian ba tháng đủ để hắn tu luyện được chút thành tựu.
Đến lúc đó, đừng nói là Luyện Khí tầng thứ sáu, dù là Luyện Khí tầng thứ mười thì hắn cũng chắc thắng. Mà Lý Thanh Sơn thì ở Tiểu Thuyết gia nên chắc chắn tốc độ đột phá cảnh giới sẽ chậm, nếu tình huống cứ tiếp diễn như vậy, hắn sẽ nắm phần thắng tuyệt đối và không cần dùng thứ kia luôn. Sở Thiên không kìm nổi mà cảm thấy đắc ý vì sự thông minh của mình, nhưng lại lo lắng Lý Thanh Sơn không chịu đồng ý.
“Được, vậy thì ba tháng sau.”
Lý Thanh Sơn đồng ý, hiện tại hắn chỉ thiếu mỗi thời gian, thời gian ba tháng đủ để hắn tiêu hóa gần hết đống đan dược được tích trữ trong túi Bách Bảo, đủ để hắn nâng cao thực lực yêu tu và cả nhân tu, có thể nói lời này của Sở Thiên gãi rất đúng chỗ ngứa.
Đôi ba câu nói đã quyết định xong một trận đánh cược, Lý Thanh Sơn lập tức xoay người đi.
“Này, Lý Thanh Sơn.”
Hoa Thừa Lộ bước nhanh lên, oán trách nói:
“Sao thấy ta mà cũng không chào hỏi, uống công trước đây chúng ta cũng từng hoạn nạn có nhau.”
Dư Tử Kiếm chào hỏi:
“Lý đại ca.”
Sở Thiên thấy hai nử tử xinh đẹp bước đến bên cạnh Lý Thanh Sơn thì sự đố kỵ ở trong lòng càng tăng cao.
Hoa Thừa Lộ truyền âm nói:
“Ngươi tuyệt đối đừng quyết đấu với hắn, chắc chắn ngươi không thắng được đâu!”
“Tại sao?”
“Hắn là thiên nhân chuyển thế!”
…
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Sơn nghe thấy cụm từ này, giang hai tay nói:
“Dù sao cũng đã đồng ý rồi, quan tâm hắn là cái gì làm gì…”
“Suỵt, quyết đấu ở Bách Gia kinh viện đâu có đơn giản như vậy.”
Hoa Thừa Lộ giơ ngón trỏ lên đặt ở trên môi.
Lý Thanh Sơn thấy rất nhiều người đang chú ý tới chỗ này thì nhẹ giọng nói:
“Chỗ này không phải nơi để nói chuyện, bằng hữu của ta gọi ta tới Bách Vị lâu rồi, hay là đi cùng đi.”
“Ta nghe ca ca ta nói tối nay Pháp gia cũng có buổi tụ hội, nên ta không đi được đâu, tóm lại ngươi tự liệu mà làm.”
Hách Bình Dương nói:
“Chắc hẳn vị kia là muội muội của Hoa thống lĩnh, không ngờ ngươi cũng thân quen với Hoa gia như thế.”
“Họ đều là những người không tệ.”
Trương Lan Thanh lo lắng nói:
“Ngươi thật sự muốn quyết đấu với Sở Thiên sao?”
“Haha, là tên tiểu tử kia tự tìm đường chết.”
Hách Bình Dương tự tin tuyệt đối về Lý Thanh Sơn, lúc trước khi Lý Thanh Sơn mới đạt Luyện Khí tầng thứ hai thôi mà đã vô cùng mạnh mẽ, hiện tại đã đến Luyện Khí tầng thứ sáu mà còn sợ một người cùng cấp hay sao.