Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 531 - Chương 531: Luyện Hóa Thảo Tự Kiếm Thư

Chương 531: Luyện Hóa Thảo Tự Kiếm Thư - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 531: Luyện Hóa Thảo Tự Kiếm Thư


Luyện hóa linh khí là đặc quyền mà chỉ có Luyện Khí sĩ đã ngưng tụ khí hải mới có, chính là đặt dấu ấn của mình lên trên linh khí bằng chân khí trong thân thể, để khí hải đan điền sản sinh ra cộng hưởng với linh khí, nếu như là phi kiếm phi đao thì còn có thể làm vật cưỡi.

Nhưng mà, có vẻ như việc luyện hóa linh khí cực phẩm tương đối khó khăn đối với Lý Thanh Sơn mới đạt Luyện Khí tầng thứ sáu.

Sau khi các nét bút trên quyển Thảo Tự Kiếm Thư thượng sáng lên hơn nửa thì dừng lại, chân khí nối tiếp đã yếu đi.

Con ngươi Lý Thanh Sơn lóe lên tia sáng màu lam, tất nhiên là hắn đã tính toán từ trước rồi mới chọn luyện hóa linh khí ở trong trận pháp này.

Từng đốm linh quang có thể nhìn thấy bằng mắt thường thoáng hiện lên trong trận pháp, sau đó hòa vào trong thân thể hắn.

Khí hải đan điền gần như kiệt quệ lại dồi dào lần nữa, chân khí tiếp tục tràn vào Thảo Tự Kiếm Thư, ánh sáng nhuộm dần từng nét bút và cũng rọi sáng vẻ vui mừng trên mặt Lý Thanh Sơn.

Thấy sắp đến lúc thành công, nụ cười trên mặt Lý Thanh Sơn bỗng cứng đờ, tiến trình luyện hóa linh khí lại bị gián đoạn lần nữa, lần này không phải vì lý do không đủ chân khí.

Mỗi một nét bút trên Thảo Tự Kiếm Thư đều đang rung chuyển vặn vẹo, tia sáng liên tục tràn vào rồi trào ra.

Lý Thanh Sơn thầm nghĩ không ổn, hắn vung hai tay lên để đổi hướng cho Thảo Tự Kiếm Thư quay ra ngoài, cùng lúc đó, Thảo Tự Kiếm Thư cũng bắn ra hào quang chói mắt, kiếm khí bùng nổ mãnh liệt dâng trào mà ra.

Kiếm khí lộn xộn, kiếm ý vắng khắp nơi không có mục đích, nhưng Lý Thanh Sơn cầm Thảo Tự Kiếm Thư trong tay mà chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, sức mạnh mà linh khí cực phẩm bộc phát ra thực sự quá khủng bố, nếu như mình đối mặt với chúng, trừ khi hóa thành thân yêu, phóng ra Linh Quy Huyền Giáp, nếu không thì bị thương nặng là vẫn còn nhẹ.

Hào quang lóe lên một cái rồi biến mất, kiếm khí kiếm ý cũng bộc phát nhất thời như chưa từng tồn tại.

Thời gian tựa như tạm dừng trong chốc lát, một tiếng răng rắc nho nhỏ vang lên, lầu trúc cột đình bỗng chao đảo nghiêng ngả.

Sau đó, tựa như có một cơ quan nào đó được kích hoạt, lầu trúc nguy nga tinh xảo lập tức hóa thành ngàn vạn mảnh, không sụp xuống mà là nổ tan tứ tung.

Lý Thanh Sơn cảm thấy tầm nhìn được mở rộng, có một khoảng đất trống hình thành ở trước mặt hắn, nơi đặt pháp trận vốn là nơi trung tâm nhất của đình viện này, hiện tại, hắn lại có thể nhìn thấy rừng trúc bên ngoài đình viện rồi.

“Ông trời ơi, ngươi đang làm gì?”

Lưu Xuyên Phong nghe thấy tiếng động thì tới đây, khi thấy tình hình này thì khϊếp sợ đến mức trợn mắt ngoác miệng.

“Luyện hóa linh khí.”

Lý Thanh Sơn trả lời đàng hoàng, còn mở Thảo Tự Kiếm Thư trong tay ra, hắn đã quyết tâm rồi, nếu như lúc nào cần thì hắn sẽ lấy bản Thảo Tự Kiếm Thư này ra, cho nên cũng không cần phải gạt Lưu Xuyên Phong, dù sao thì hai người cũng được xem là châu chấu trên một sợi dây thừng.

“Cái đó, đó là linh khí cực phẩm, ngươi muốn luyện hóa một linh khí cực phẩm?”

Lưu Xuyên Phong biết vị đệ tử mà mình thu nhận này không giống Luyện Khí sĩ nghèo khổ bình thường từ lâu, nhưng khi tên này lấy ra một món linh khí cực phẩm thì hắn vẫn rất giật mình.

Lý Thanh Sơn nói:

“Sao vậy, không được sao? Chân khí của ta rất tinh khiết.”

Lưu Xuyên Phong đáp:

“Ngươi có biết thường thức không vậy, đừng nói ngươi mới đạt Luyện Khí tầng thứ sáu, cho dù là Luyện Khí tầng thứ mười thì cũng không thể luyện hóa một món linh khí cực phẩm. Đây hoàn toàn không phải vấn đề chân khí tinh khiết hay không tinh khiết, mà nó đã vượt ra khỏi tầm năng lực của Luyện Khí sĩ, chỉ tu sĩ Trúc Cơ mới làm được chuyện này.”
Lý Thanh Sơn kinh ngạc nói:

“Nhưng Tiểu An vừa cầm linh khí cực phẩm Kim Cương Châu vào tay mà đã sử dụng được rồi còn gì.”

Lưu Xuyên Phong nói tiếp:

“Sử dụng là một chuyện, luyện hóa lại là chuyện khác, ngươi biết người trong Bách Gia kinh viện đều đánh giá Tiểu An như thế nào không?”

“Đánh giá như thế nào?”

“Yêu nghiệt, quái vật.”

“Góc nhìn của người thường.”

Lý Thanh Sơn nói một cách khinh thường, nhưng hắn cũng biết rõ hiện tại bản thân đang tu hành Quý Thủy Ngưng Khí Quyết, tạm thời không có hy vọng đột phá được lệ thường này của tu hành đạo.

“Chẳng trách ngươi dám quyết đấu với Sở Thiên.”

Lưu Xuyên Phong lại liếc mắt nhìn lầu trúc bị phá hủy gần nửa mà lòng vẫn còn sợ hãi, mặc dù mình đã đạt tới Luyện Khí tầng thứ mười, nhưng một khi ra tay thì người chết chắc chắn không phải Lý Thanh Sơn. Cho dù không thể luyện hóa, nhưng chỉ cần sử dụng được nó thì có mấy Luyện Khí sĩ có thể đỡ được?
Lý Thanh Sơn nói:

“Đương nhiên ta sẽ không làm chuyện đánh trận mà không chuẩn bị, hắn có át chủ bài, chả lẽ ta không có sao?”

“Hầy, lại phải tuyên bố nhiệm vụ để đệ tử Mặc gia đến sửa chữa rồi, số linh thạch trên đó còn không đủ để ta tới Vân Vũ lâu sưu tầm dân ca đâu.”

Lưu Xuyên Phong thở dài, rồi lại chớp mắt với Lý Thanh Sơn:

“À, đồ đệ yêu quý, chờ đến khi ngươi thắng được hai ngàn viên linh thạch thì có muốn vi sư đi tới đó ‘sung sướиɠ’ hay không.”

Lý Thanh Sơn lườm một cái:

“Ai là đồ đệ yêu quý của ngươi, sau này ngươi ít đi mấy chỗ kiểu đó đi, ta không hợp với Vân Vũ môn, chưa biết lúc nào bên đó sẽ trói ngươi lại vì để đối phó ta, đến lúc đó, ta sẽ bảo họ gϊếŧ con tin là xong.”

“Ta quên mất đấy, ngươi đừng nói bậy, tốt xấu gì ta cũng là gia chủ, sao họ dám đối phó ta.”
Bình Luận (0)
Comment