Chương 535: Luyện Kiếm - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 535: Luyện Kiếm
Ma Bố Y mờ mịt xua tay:
“Ngươi đi đi, có cái gì không hiểu lại đến hỏi ta.”
Tiểu An lại thi lễ, xoay người rời đi.
Chân đạp sóng biển, tay áo rộng phấp phởi, đi thẳng đến trên Vân Hư đảo, vừa liếc nhìn đã tìm được vị trí của Lý Thanh Sơn, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Lý Thanh Sơn lập tức thỉnh giáo Tiểu An kiếm đạo trong Thảo Tự Kiếm Thư, quả nhiên, tuy rằng Tiểu An chưa từng luyện hóa bất cứ quyển nào, nhưng lĩnh ngộ kiếm đạo trong Thảo Tự Kiếm Thư hơn xa Lý Thanh Sơn nhiều.
Lý Thanh Sơn nghe nàng nói xong, lập tức cảm thấy có được rất nhiều lợi ích, mà nàng cũng đạt được không ít dẫn đường từ những cảm nhận thực tế của Lý Thanh Sơn, kiếm pháp lại tiến bộ thêm một bước.
Nhưng lĩnh ngộ vốn chính là một loại cảm giác phức tạp nhất, có đôi khi Tiểu An cũng không biết phải giải thích cho Lý Thanh Sơn như thế nào, lập tức lấy trường kiếm ra, Lý Thanh Sơn cũng dùng kiếm pháp trong Thảo Tự Kiếm Thư ra đấu kiếm.
Không quản ngày đêm, hai bóng người một lớn một nhỏ lẫn nhau truy đuổi, triền đấu ở trong biển trúc xanh biếc, trường kiếm chạm vào nhau phát ra tiếng vang leng keng, từng mảng rừng trúc cũng theo đó mà ngã xuống.
Lưu Xuyên Phong nhìn thấy cực kỳ đâu lòng, trúc lâu mới vừa xài hết không ít linh thạch, tuyên bố nhiệm vụ, cứ tiếp tục như thế mãi, Vân Hư đảo tịch mịch chỉ sợ sẽ bị hai người bọn họ chém trụi lủi hết mất.
Nói là hai người, thật ra chỉ có một mình Lý Thanh Sơn, kiếm khí của Tiểu An như hồng, nhưng lại cực kỳ cô động, bình thường sẽ không làm bất cứ mảnh lá cành cây nào bị thương.
Nhưng đến mấy ngày sau, số lượng cành trúc bị chém ngã lập tức giảm xuống rất nhiều, Lưu Xuyên Phong mới yên tâm.
Lại thêm hơn mười ngày trôi qua, một trận mưa xuân rơi xuống, măng mùa xuân chui từ dưới đất lên.
Gió xuân phấp phới, biển trúc phập phồng, mưa phùn bay đầy trời.
Lý Thanh Sơn và Tiểu An đứng thẳng ở trong, núi sông xinh đẹp ở nơi xa đều trở nên mơ hồ trong màn mưa, giống như đang đặt mình ở trong một cuộn tranh thủy mặc.
Bọn họ cầm kiếm trúc trong tay, khi thì đến gần, lúc lại rời xa, kiếm trong tay rất hiếm khi đánh nhau, mỗi một động tác đều tâm ý tương thông, cực kỳ ăn ý, không giống như đang đấu kiếm, mà giống như đang múa.
Lúc đầu Lý Thanh Sơn cầm một thanh bảo kiếm linh khí hạ phẩm, sau đó lại đổi thành linh khí tạp phẩm, sau đó lại đổi thành kiếm bình thường, đến ngày hôm nay đã đổi thành kiếm trúc.
Nguyên vật liệu lấy được từ trong rừng trúc dưới chân, hắn dùng thuật luyện khí đích thân đúc ra, đương nhiên làm như vậy cũng không phải để giả ngầu, lực khống chế kiếm khí càng cao thì yêu cầu về nguyên vật liệu kiếm sẽ lại càng thấp.
Nếu là Lý Thanh Sơn lúc ban đầu thì cho dù là một cây kiếm sắt cũng sẽ biết thành một đống bột sắt.
Giờ phút này, cũng chứng minh hắn cuối cùng cũng đã có thể lĩnh ngộ, khống chế kiếm đạo trong Thảo Tự Kiếm Thư.
Nhưng đến thời khắc đối địch thật sự, đương nhiên vẫn là vũ khí càng mạnh càng tốt, lúc thật sự đối đầu với kẻ địch mạnh, muốn chơi cái gì mà “trong tay không kiếm, trong lòng có kiếm”, rõ ràng là đang tìm đường chết.
Lý Thanh Sơn thoải mái, cuối cùng hắn cũng đã hoàn toàn thông hiểu đạo lý tất cả kiếm đạo ẩn chứa trong quyển Thảo Tự Kiếm THư thứ nhất, không cần phải dùng linh quy trấn áp, kiếm khí giống như một con cá tự do bơi lội ở trong khí hải đan điền.
Hắn đột nhiên hét to:
“Tiểu An, dùng toàn lực.”
Kiếm trúc biến mất, biến thành một mảnh kiếm khí, lúc nặng nề, lúc nhẹ nhàng, khi thong thả, khi nhanh chóng, lúc thẳng tắp, lúc lại khúc chiết, lần đầu tiên Lý Thanh Sơn lĩnh ngộ được tỉ mỉ những thay đổi trong, không phải cứ thả toàn bộ kiếm khí ra cùng một lượt như lúc đầu nữa.
Tiểu An cũng cười nhẹ, trên người chợt bùng lên ánh sáng, kim cương cầm kiếm, cắm xuống dưới, vững chắc như núi.
Leng keng leng keng, giống như tiếng chuông vang dài, chỉ thấy chỉ có vài vệt kiếm khí mạnh mẽ mới có thể để lại vài vệt nhàn nhạt ở trên kim cương hóa thân, những cái khác đều không thể làm nàng tổn thương chút nào.
“Công pháp Phật gia đúng là vô lại thật.”
Lý Thanh Sơn nhếch miệng, mấy kiếm khí kia muốn phá vỡ chân khí hộ thể đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn phá vỡ kim thân của Tiểu An thì lại là chuyện không thể.
Nhưng bây giờ hắn cũng chỉ mới dung hợp một quyển Thảo Tự Kiếm Thư trung phẩm, nếu là cuốn linh khí thượng phẩm thì...
---
Lý Thanh Sơn lấy một quyển Thảo Tự Kiếm Thư khác ra, vì có quyển Thảo Tự Kiếm Thư trung phẩm phẩm này làm nền móng, nên Lý Thanh Sơn tin rằng mình đã đủ năng lực luyện hóa quyển Thảo Tự Kiếm Thư này.
Nhưng hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn cất đi.
Kiếm ý tập kích ngược lại thì cũng tàm tạm, chứ kiếm ý vào não thì thực sự quá nguy hiểm.
Đại não được gọi là linh đài trong tu hành đạo, mức độ quan trọng trong việc tu hành còn vượt qua cả khí hải đan điền.
Hơn nữa lại vô cùng yêu ớt, nếu kinh mạch vỡ nát, đan điền bị hủy thì còn có hi vọng chữa khỏi được, chứ một khi đại não kia chịu tổn thương thì trường hợp tốt nhất là hóa điên phát ngốc.
Hiện tại hắn cũng có nguy cơ đe dọa đến tính mạng nào, nên không cần liều lĩnh mạo hiểm như thế.
Lúc này, túi trùng bên eo bỗng rung lên, Lý Thanh Sơn mở túi rồi thả Mã Lục ra ngoài.
Có vẻ như thân hình của Mã Lục lại dài hơn một xíu, vừa ra đã uốn éo cơ thể, bò loạn trong rừng trúc tựa như một cơn gió:
“Ngộp chết ta rồi.”
Mùa xuân và mùa hạ vốn là lúc các loại sâu bọ hoạt động mạnh nhất, Mã Lục bị nhốt trong túi trùng nên chắc chắn sẽ cảm thấy rất không thoải mái.