Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 536 - Chương 536: Bế Quan

Chương 536: Bế Quan - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 536: Bế Quan


Lý Thanh Sơn thấy hơi hổ thẹn, từ lúc hắn vào Bách Gia kinh viện đến giờ chẳng có ngày nào rảnh rỗi cả, trong khoảng thời gian này lại càng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, chuyên tâm vào kiếm đạo nên không chú ý đến vị bằng hữu Mã Lục này.

Sau khi để Mã Lục vận động một hồi, hắn mở túi trủng ra:

“Trước hết ngươi cố nhịn một chút, sau này sẽ dẫn ngươi đi ăn đồ ngon.”

Lý Thanh Sơn vừa về đến lầu trúc đình viện của Tiểu Thuyết gia, Lưu Xuyên Phong đã há miệng nói:

“Ngươi đưa hai ngàn viên linh thạch cho ta.”

Lý Thanh Sơn trả lời:

“Hai ngàn viên linh thạch gì?”

Lưu Xuyên Phong cười đáp lại:

“Đương nhiên là để quyết đấu với Sở Thiên, Liễu Trường Khanh đã đồng ý rồi, lần này ngươi phải cảm ơn ta đấy.”

Lý Thanh Sơn đếm hai ngàn viên linh thạch rồi đưa cho hắn, lấy làm lạ hỏi:

“Sao ta phải cảm ơn ngươi?”

Hóa ra chuyện Sở Thiên muốn quyết đấu với Lý Thanh Sơn đã truyền đến chỗ Nho gia, Liễu Trường Khanh vốn không đồng ý, bởi vì hắn là một chi phủ, cũng có chút tác phong quân tử, hơn nữa việc này lại liên quan đến Sở Thiên và Tiểu An, hai người này đều là thiên tài trong Bách Gia kinh viện, nên hắn không muốn xảy ra tranh chấp.

Sau đó, Lưu Xuyên Phong dốc sức phát huy thiên phú trào phúng, đi tuyên truyền rằng Lý Thanh Sơn chắc thắng, Sở Thiên tất bại ở khắp nơi. Sao Liễu Trường Khanh có thể chịu đựng để tiểu nhân đắc chí như vậy, thế là đã đồng ý trong phút nóng giận, đã quyết định thời gian rồi, đương nhiên phải nộp tiền cược lên Bách Gia kinh viện cho sớm.

Hơn nữa, việc này còn dính líu đến một nhà khác trong Bách Gia.

Lý Thanh Sơn nghe xong thì dở khóc dở cười, quyết đấu không được mà không quyết đấu cũng không được, mà hắn và Sở Thiên có thù sâu hận lớn gì đâu, nhưng Lý Thanh Sơn đúng là rất nhiều năng lượng về mặt này.

Trong khoảng thời gian này, Hách Bình Dương và Trương Lan Thanh cũng tới thăm hai lần, hỏi hắn vì sao không đi nghe giảng. Nhưng khi thấy hắn đang khổ cực tu luyện kiếm thuật thì cũng không làm phiền, lập tức rời đi.

Bọn họ cũng biết vụ cá cược giữa Lý Thanh Sơn và Sở Thiên, đương nhiên việc quan trọng nhất hiện tại là tăng cường thực lực bản thân, cũng chỉ đành tạm gác chuyện luyện khí sang một bên.

Lý Thanh Sơn nói:

“Phúc bá vẫn chưa về sao?”

Lưu Xuyên Phong đáp:

“Sư huynh có truyền tin tức về rằng đã cắm khung xong gần hết rồi, Vân Hư xã chuẩn bị khai trương ngay thôi, đến lúc đó mời chúng ta cùng đến tham gia.”

Lý Thanh Sơn rất khâm phục năng lực của Tôn Phúc Bách, bời vì hắn có thể sử dụng nhiều tài nguyên như vậy ở trên địa giới lớn nhường này, trong vòng hơn hai mươi ngày mà đã có thể lo liệu được đến bước này rồi, thực sự là không đơn giản.

Nếu để Lý Thanh Sơn hắn đến làm chuyện này thì chỉ sợ cả nửa năm cũng chưa xong, cái này không phải do không đủ năng lực, mà là sự chênh lệch về các mối giao thiệp và kinh nghiệm, thực sự là nhà nào có người này không khác gì có một bảo vật.

“Tốt lắm, có điều e rằng ta không tham gia đại điển khai trương được, vì ta sắp bế quan một khoảng thời gian.”

“Bế quan?”

Lưu Xuyên Phong lập tức hiểu rõ, đây là chuẩn bị cho trận quyết chiến với Sở Thiên.

Mà Lý Thanh Sơn thì còn có nhiều chuyện cần suy xét hơn. Mã Lục là bằng hữu của hắn, không phải là thú cưng hay vật cưỡi, hắn không thể để bằng hữu của mình ở cả ngày trong túi trùng được.

Chẳng qua, chuyện cá cược với Sở Thiên cũng được coi như là một trong số các nguyên nhân, ý định ban đầu của hắn là vừa dùng đan dược từ từ, vừa học luyện khí luyện đan, tích lũy được càng nhiều tri thức và tài nguyên thì sẽ bảo đảm luôn có đan dược liên tục không ngừng. Hiện tại hắn đã thay đổi suy nghĩ, muốn trở thành sư tử vồ thỏ, làm hết sức.
Lý Thanh Sơn nói:

“Ta từng nghe ngươi nói, trên đảo có động phủ chuyên để bế quan!”

Trưởng đệ tử có thể sử dụng miễn phí rất nhiều cơ sở vật chất, động phủ bế quan cũng là một trong số đó.

Lưu Xuyên Phong nói:

“Không bế quan ở đây được à? Linh khí ở nói đó còn không bằng ở đây.”

“Tự ta có tính toán.”

Lý Thanh Sơn dẫn theo Tiểu An tới Tranh Minh đảo, sau đó đi tìm giáo tập phụ trách quản lý động phủ bế quan.

Khi thấy hai vị trưởng đệ tử muốn chọn chỗ bế quan, Lý Thanh Sơn thì cũng thôi đi, những Tiểu An đã nổi tiếng khắp Bách Gia, nên sao vị giáo tập kia dám thất lễ.

“Hai vị đạo hữu muốn bế quan riêng hay là cùng nhau?”

“Cùng nhau.”

“Mời hai vị đi theo ta.”

Giáo tập cũng không dài dòng, lập tức dẫn hai người tới một đại điện, sàn nhà rung chuyển một cái rồi nhanh chóng hạ xuống.
Mặt đất bên dưới Tranh Minh đảo đã bị đào ra một chỗ trống lớn, được chia thành hơn mười tầng, mỗi tầng đều được bố trí rất nhiều động phủ bế quan cho đệ tử các gia tu hành, mỗi động phủ đều khép kín chặt chẽ, bị ngăn cách bởi tầng tầng lớp lớp trận pháp, không thể cảm nhận bất kỳ khí tức gì.

Lý Thanh Sơn cảm thấy càng gần đáy thì linh khí càng nồng đậm, linh khí cuồn cuộn tựa như gió, thổi từ dưới lên trên.

Họ trực tiếp hạ xuống tầng thấp nhất của chỗ trống rồi mới vững vàng dừng lại.

Bình Luận (0)
Comment