Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 537 - Chương 537: Ngu Ngốc

Chương 537: Ngu ngốc - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 537: Ngu ngốc


Giáo tập giao một thứ hình khay tròn cho Lý Thanh Sơn:

“Cái này chính là chìa khóa, nơi đây là tầng thấp nhất, chỉ có một động phủ để bế quan, trận pháp linh khí cũng là tốt nhất, hơn nữa còn vô cùng rộng rãi, hai người tu hành ở bên trong hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhau, nếu đệ tử bình thường muốn dùng, mỗi ngày đều phải trả đến mười mấy viên linh thạch đấy.”

Lý Thanh Sơn hỏi:

“Không biết ở bên ngoài có thể dòm ngó xem tình hình bên trong được không?”

Giáo tập trả lời:

“Tuyệt đối không thể, không những nơi này được ngăn cách bởi vài tầng trận pháp, hơn nữa còn có linh lực quấy nhiễu, cho dù là Thủy Nguyệt Bàn của Liễu gia chủ cũng không thể nhìn thấu, không chỉ không nhìn được mà người bên ngoài có muốn cũng không vào được, một khi động phủ bế quan đóng lại thì chỉ có thể mở từ bên trong ra thôi.”

“Không mở được từ bên ngoài?”

“Cũng không phải hoàn toàn như thế, tất nhiên là có cách để mở ra, nhưng đó chỉ là trong tình huống vô cùng đặc biệt thôi, ví dụ như khi Bách Gia kinh viện bị kẻ thù bên ngoài công phá, hoặc là người phải nộp học phí mà không nộp.”

Lý Thanh Sơn mỉm cười, chắp tay nói:

“Đa tạ giáo tập chỉ bảo.”

“Hai vị đều là đại nhân vật tiền đồ rộng mở, có thể giúp chút sức lực cho hai vị cũng là vinh hạnh của ta. Đồ ăn và nước uống thì xin mời các vị tự chuẩn bị, nếu không còn chuyện gì khác, ta không làm lỡ việc tu hành của hai vị nữa.”

Lý Thanh Sơn và Tiểu An tiến vào trong động phủ, khởi động chìa khóa một lần nữa, cửa đá ầm ầm khóa lại, mấy trận pháp kia cũng bắt đầu vận hành.

Tuy linh khi ở đây không sánh được với trong trận pháp trên Vân Hư đảo, nhưng cũng không kém bao nhiêu, mà lại còn an toàn và bí ẩn hơn. Lý Thanh Sơn thả Mã Lục ra ngoài, lại lấy đủ loại đồ ăn mà hắn mua được ở Bách Vị lâu ra coi như là bồi thường tạm thời. Sau đó hắn quay qua nhìn Tiểu An, xoa xoa chóp mũi của nàng rồi nói:

“Đợi ta bế quan xong, ta sẽ sử dụng kiếm khí đánh bại ngươi.”

“Đừng hòng!”



Tin tức trưởng đệ tử Lý Thanh Sơn của Tiểu Thuyết gia quyết đấu với thiên tài Sở Thiên có thể Ngũ Hành vừa mới vang vọng khắp Bách Gia kinh viện.

Ngay sau đó tin tức Lý Thanh Sơn bế quan với Tiểu An lại dâng lên một cơn sóng lớn lần nữa.

Hoa Thừa Lộ nắm tay thành nắm đấm:

“Thật là ngu ngốc.”

Dư Tử Kiếm oan uổng hỏi lại:

“Ta lại làm sao?”

“Ta không nói ngươi.”

Rất nhiều đệ tử phân chia ngồi ở các bồ đoàn xung quanh dồn dập quay đầu qua nhìn.

“Hai vị, xin hãy giữ trật tự.”

Trước đạo cung, giáo thụ đang truyền thụ luyện đan thuật lên tiếng nhắc nhở.

Hoa Thừa Lộ le lưỡi, cái tên Lý Thanh Sơn kia nổi điên cái gì không biết, đúng là uổng công nhắc nhở hắn mà. Có điều ngẫm lại cũng đúng, sự bướng bỉnh của nam nhân kia đâu có giống người thường, bằng không sao lúc trước lại bỏ qua cơ hội bò lên Hoa gia, kiên quyết rời đi chứ?

Sau khi kết thúc buổi học, Dư Tử Kiếm dẫn Hoa Thừa Lộ dạo quanh trên Vô Vi đảo.

Dư Tử Kiếm nói:

“Chưa chắc vị Lý đại ca kia đã thua, chẳng phải hắn đang bế quan đó sao?”

Ngày đó, nàng thấy Sở Thiên hung hăng vênh váo như vậy, nên không khỏi đứng về phía Lý Thanh Sơn.

Hoa Thừa Lộ nói:

“Ngươi thì biết cái gì, tốc độ tu hành của hắn có thể hơn được…”

Nàng nhỏ giọng nói tiếp:

“Hơn được thiên nhân chuyển thế là Sở Thiên sao, trừ khi là yêu nghiệt Tiểu An kia thì còn được."

Thiên nhân chuyển thế, cho dù không phải kỳ tài thiên mạch thì tốc độ tu hành cũng vượt xa tu hành giả bình thường. Nghe nói, vì vẫn giữ cảm ngộ tu hành còn sót lại của kiếp trước ở trong lòng, cho nên bình cảnh được coi là cửa ải khó đối với tu hành giả tầm thường, nhưng bọn họ thường chỉ cần “linh cơ chợt lóe” là có thể giải quyết.
“Lần này tiểu tử kia phải mất mặt rồi, nếu hắn chọn lập tức quyết đấu với Sở Thiên, nói không chừng còn có vài phần thắng. Bế quan ư?”

Vương Phác Thực cười khẩy.

Hoa Thừa Tán nói:

“Hắn cũng không đâu có làm theo lẽ thường, nếu đã dám đồng ý thì cũng có nghĩa nắm chắc phần thắng.”

“Ngươi coi trọng hắn như vậy từ khi nào thế?”

Vương Phác Thực kinh ngạc nói.

Hoa Thừa Tán đáp lại:

“Chẳng qua trong lòng lão Vương ngươi có thành kiến nên mới không nhìn thấy ưu điểm của hắn. Ngươi ngẫm lại xem, từ lúc còn ở dưới câu tùng ngoài Khánh Dương cho đến trong Bách Gia kinh viện này, hắn đã mất thời gian bao lâu, lại trải qua bao nhiêu cửa ải khó, mà hắn từng thua lần nào chưa?”

Vương Phác Thực im lặng:

“Được, đến lúc đó ta sẽ đặt cược cho hắn một chút.”

Trong Vô Lậu đảo, ngoài cười khổ ra thì Nhất Niệm đại sư cũng không biết làm gì đối với hành vi không nói tiếng nào đã đi bế quan của trưởng đệ tử nhà mình, chỉ đành mặc cho nàng đi thôi.
“Bế quan ư, ha ha, bế quan có ích thì cần thiên tài làm gì?”

Sở Thiên nghe xong mà cười ha hả, nói với hai thiếu nữ ở bên cạnh.

“Thiên ca ca là mạnh nhất, còn lâu mới thua tên Man tử kia.”

Bình Luận (0)
Comment