Chương 538: Thua - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 538: Thua
Hơn hai tháng sau, trong diễn võ trường lớn của Binh gia, chỉ còn hai canh giờ nữa là quyết đấu nên có rất nhiều tu hành giả dừng công việc của mình để đến đây quan sát trận đấu.
Còn có gia chủ mấy gia ẩn thân ở trong phòng khách quý.
Đương nhiên Liễu Trường Khanh và Lưu Xuyên Phong là phải tới rồi, còn đạo nhân lôi thôi giận đùng đùng muốn xem xem Lý Thanh Sơn sẽ bị xấu mặt như thế nào. Mà theo như Vương Phác Thực thì dù sao Lý Thanh Sơn cũng được tính là Ưng Lang vệ.
Những gia chủ không liên quan đến chuyện này cũng muốn xem vì nghe nói Sở Thiên là thiên nhân chuyển thế, xem hắn đã tiến đến cảnh giới nào, tất nhiên Lý Thanh Sơn chỉ đóng vai nhân vật đá để thử vàng mà thôi.
Thế nhưng từ đầu tới cuối cũng chưa thấy Lý Thanh Sơn xuất hiện lần nào. Cửa lớn động phủ bế quan dưới Tranh Minh đảo cũng không mở ra.
Cuối cùng Hàn An Quân phán Sở Thiên thắng cuộc, giao bốn ngàn viên linh thạch cho hắn.
Sở Thiên ngửa mặt lên trời cười dài vài tiếng:
“Coi như hắn thông minh, nếu không thì sẽ còn khó coi hơn, thứ mà ta mất đi thì chắc chắn ta sẽ đoạt về!”
“Thiên ca ca thật lợi hại!”
“Chiến binh không đánh mà thắng.”
Liễu Trường Khanh liếc nhìn Lưu Xuyên Phong mặt đã trắng bệch, ánh mắt lộ ra vẻ châm biếm.
Vương Phác Thực chửi ầm lên, chỉ tự nói mình bị nước chảy vào đầu nên mới dốc một khoản đặt cược cho Lý Thanh Sơn. Nếu không phải không có lý do đặc biệt thì không được mở động phủ bế quan, hắn đã hận không thể trực tiếp đi vào bắt Lý Thanh Sơn ra. Hắn không sợ thua, chẳng qua chỉ là chút linh thạch tạp phẩm mà thôi, nhưng không thể thua như này được.
Hoa Thừa Tán nhíu chặt mày nói:
“Có phải Thanh Sơn đang ở giai đoạn ngàn cân treo sợi tóc khi tu hành, không thể gián đoạn hay không.”
“Luyện Khí cái rắm ấy, có gì không thể gián đoạn, ta thấy rõ ràng là hắn sợ.”
“Sợ sao?”
Trên diễn võ trường lớn ồn ào ầm ĩ khắp bốn phía, tất nhiên bên thua linh thạch sẽ chửi ầm lên, còn bên thắng thì cũng không tránh khỏi việc buông hai câu chê cười.
Cái gọi là Tiểu Thuyết gia lại trở thành trò cười của Bách Gia kinh viện lần nữa.
Lôi thôi đạo nhân xoa cằm, có thể thấy tên tiểu tử kia chắc chắn không phải là một người trốn tránh chiến đấu, chẳng lẽ đã bị cảm hóa bởi tên Lưu Xuyên Phong hèn nhát kia?
…
Tranh Minh đảo, trong động phủ dưới lòng đất, đúng là Lý Thanh Sơn đã quên mất chuyện quyết đấu rồi, tuy Tiểu An nhớ được nhưng lại không hề quan tâm, cho dù có nhắc nhở hắn thì hắn cũng tuyệt đối không thể xuất quan vào lúc này.
Tiến độ tu hành đã vượt xa khỏi suy nghĩ ban đầu của Lý Thanh Sơn.
Suy tính lúc đầu của hắn là tiêu hóa hết đống đan dược lộn xộn trong túi Bách Bảo, sau đó lại dốc sức để Linh Quy Trấn Hải Quyết tiến bộ thêm một bước.
Nhưng bước đi này rất không nhỏ, hắn đã chạm tới ranh giới Linh Quy Trấn Hải Quyết tầng thứ hai, chỉ thiếu chút nữa thôi là thành công rồi.
Lúc này, tác dụng mà Đạo Hạnh đan thắng được từ chỗ Thu Hải Đường, cùng với đan được mà Tiểu An có được từ chỗ Nhất Niệm đại sư mang tới có tính chất quyết định.
Vào giờ phút này, Lý Thanh Sơn đã ăn hết số đan dược có thể dùng để tu luyện ở trong túi Bách Bảo, chỉ còn dư lại một viên Đạo Hạnh đan kia, hiện tại hắn cũng ăn nuốt nó luôn rồi, sau đó sẽ luyện hóa một chút.
Vào lúc như thế này, bất kể là hai ngàn viên linh thạch tiền đặt cược, hay là vinh nhục hư danh của một người cũng không thể làm hắn phân tâm.
Ba loại thần thông này chính là căn bản gốc rễ của hắn, tựa như Chu Nhan Bạch Cốt Đạo đối với Tiểu An vậy, mà Linh Quy Trấn Hải Quyết còn là căn bản trong cản bản.
Linh Quy Trấn Hải Quyết tầng thứ hai rất có thể là chìa khóa mở ra cánh cửa cảnh giới yêu tướng, vừa bước một chân vào trong đó mà Lý Thanh Sơn đã cảm thấy rất khác biệt, thiên hạ cũng rất khác biệt.
Thời gian từ từ trôi đi, không biết đã qua bao lâu.
Đột nhiên, thân thể Lý Thanh Sơn tỏa ra ánh sáng xanh thẳm óng ánh, ánh sáng kia hình thành nên hình dáng của linh qua nhưng mà lúc ẩn lúc hiện, nó lắc quầy quẫy đuôi, trông rất sống động.
Mãi đến khi tràn ra hết động phủ thì nó bỗng nhiên co cút lại, cuối cùng lui vào trong viên yên đan linh quy nho nhỏ trong cơ thể Lý Thanh Sơn, nói là nhỏ chứ viên yêu đan kia đã to hơn trước kia cả một vòng.
Lý Thanh Sơn mở hai mắt ra, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, chỉ cảm thấy lòng mình vô cùng bình tĩnh tựa như nước vậy.
Cuối cùng hắn cũng tu luyện Linh Quy Trấn Hải Quyết đến tầng thứ hai rồi, có điều là vẫn chưa thể thăng cấp lên yêu tướng được, suy cho cùng thì điều này cũng đã nằm trong dự đoán của hắn, nếu không thì việc độ thiên thϊếp thành yêu tướng ở trong Bách Gia kinh viện cũng quá điên rồ rồi.
Cho dù động phủ dưới lòng đất có đóng kín, nhưng sợ là cũng không che giấu được loại khí tức này, đến lúc đó kết cục của hắn sẽ là bị các gia chủ vây đánh.
Thế nhưng cánh cửa “yêu tướng” kia cũng đã hé ra với hắn, hắn đã thấp thoáng thấy được cảnh đẹp vô biên trong đó. Lý Thanh Sơn cũng đã đặt một chân lên trên bậc cửa, hiện tại chỉ cần thu cái chân còn lại, bước vào là được.