Chương 553: Phúc Bá Tấn Cấp - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 553: Phúc Bá Tấn Cấp
Thấy Lý Thanh Sơn đạp tuyết quay về, Lưu Xuyên Phong bỗng ngẩng đầu lên, vươn thẳng cổ, hỏi:
"Thắng hả?"
Vì lần trước có kinh nghiệm rồi nên lần quyết đấu này hắn không dám đến xem.
"Thắng rồi."
Lưu Xuyên Phong khoa tay múa chân:
"Quá tốt rồi, quá tốt rồi! Ha ha ha ha, trời trợ giúp nhà ta thế này, xem sau này ai còn dám xem thường ta!"
…
Lý Thanh Sơn rất muốn nói:
"Này này, trong chuyện này hình như không có gì liên quan đến ngươi!"
Từ đầu đến cuối, hắn chẳng dùng tí pháp môn của Tiểu Thuyết gia nào.
Nhưng dù thế nào, trận chiến này vẫn khiến thanh thế và tinh thần đã mất từ lâu của Tiểu Thuyết gia sống dậy, chí ít không còn ai dám đến chế giễu đệ tử cấp cao của Tiểu Thuyết gia là Lý Thanh Sơn nữa.
Lưu Xuyên Phong mừng xong, nhắc lại chuyện xưa:
"Thanh Sơn, may mà sư huynh ra tay, bây giờ ngươi xem, Vân Hư Xã đã cơ bản được dựng xong, trong quá trình thu thập tin tức, đúng là nhanh hơn nhiều. Cứ tiếp tục như vậy thì ta có hy vọng lên đến Trúc Cơ rồi. Đây hoàn toàn là chủ ý của ngươi, ngươi cũng mau ngưng kết Đại Diễn thần phù ra đi!"
Lý Thanh Sơn chần chừ một chút, sờ cằm trầm ngâm.
"Đúng đấy, Thanh Sơn, còn thiếu mỗi ngươi!"
Ngoài cửa, một giọng nói sáng sủa vang lên, Tôn Phúc Bách điều khiển bạch hạc, lượn vòng trên trời mấy vòng rồi đáp xuống, vào viện.
Lý Thanh Sơn nhìn lại, suýt không nhận ra hắn, chỉ thấy Tôn Phúc Bách vẫn là Tôn Phúc Bách, nhưng tóc bạc trên đầu đã bớt đi nhiều, mặt mày thì hồng nhuận, đi đường như mang gió, có kiểu cảnh đẹp ý vui, thoải mái tinh thần. Ý dưỡng nhàn của lão già cũng bớt đi, thêm chút vẻ trung niên có chí tiến thủ.
"Sư huynh, tu vi của ngươi!"
Lưu Xuyên Phong bật thốt lên.
Vốn Tôn Phúc Bách vì nguyên nhân thiên phú nên chỉ ở luyện khí tám tầng, đến cái tuổi này trên cơ bản đã không thể tiến thêm bước nữa, nhưng hơn nửa năm không gặp Tôn Phúc Bách, hắn đã thình lình lên đến luyện khí tầng chín.
Tu vi tiến triển, chân khí tăng nhiều, kỳ kinh bát mạch tất cả đều thông suốt, người sẽ tự nhiên trẻ ra. Nhưng mà căn bản nhất vẫn do tâm trạng tác động. So với một người canh hàng sách tầm trung lấy thiên mệnh giáng lâm để lập nền móng Tiểu Thuyết gia, giờ đã tái hiện thời huy hoàng của Tiểu Thuyết gia. Không thể nghi ngờ, điều này càng khiến người ta phấn chấn tinh thần hơn.
Tôn Phúc Bách cười nói:
"Trong khoảng thời gian này ta cũng không nhàn rỗi, có viết vài thứ đây."
Vân Hư Xã to như thế, không thể để mỗi tiểu thuyết của Lưu Xuyên Phong duy trì được. Tôn Phúc Bách là ông chủ sau màn của Vân Hư Xã nên chắc chắn không thể lợi dụng "môi giới" mình tạo ra. Mấy ngày nay mỗi khi giao hết công việc xong, trong lúc rảnh hắn lại nâng bút thành văn.
Sách hắn đọc cả đời đã hơn vạn quyển, trải qua nhân thế tang thương, nội tình nội hàm và từ ngữ, Lưu Xuyên Phong không thể bằng được. Dựa trên con đường Lý Thanh Sơn khai sáng, hơi cải biên một chút về phương thức sáng tác, viết một thứ rất được dân chúng hoan nghênh, hiệu quả đúng là vô cùng tốt, bây giờ "Thương bách lão nhân" còn được hoan nghênh hơn "Phong nguyệt chủ nhân" của Lưu Xuyên Phong.
Thu thập lượng lớn sự tín nhiệm, hắn vốn kẹt ở luyện khí tầng tám nhiều năm, nhờ sự trợ giúp của sức mạnh này mà vượt qua được rào cản, giúp tu vi tiến thêm một bước.
Lý Thanh Sơn nói:
"Phúc bá, sao ngươi lại quay lại?"
Tôn Phúc Bách nói:
"Nghe nói ngươi muốn quyết đấu với người khác nên về xem. Xem ra là thắng rồi."
Bây giờ Tiểu Thuyết gia chỉ còn lại ba người, lại lần nữa hợp lại một chỗ, còn gặp việc vui, lòng đều vui rất nhiều.
Tôn Phúc Bách nói:
"Ta còn mang ít đồ về cho các ngươi."
"Hả? Đây là gì?"
Lưu Xuyên Phong nhận một chiếc túi vải cực kỳ bình thường từ tay Tôn Phúc Bách, trừ miệng túi có lụa đỏ thì chẳng có gì đặc biệt, cũng không có linh khí.
Lý Thanh Sơn nổi cơn tò mò. Với người tu hành thì đồ không có linh khí thì không phải đồ tốt, món quà này của Tôn Phúc Bách hơi kỳ lạ.
Lưu Xuyên Phong mở ra xem, bên trong toàn là giấy viết thư.
Để kịp nhận được phản hồi phía dưới, Tôn Phúc Bách bảo Lưu Xuyên Phong cải biến mấy thứ, để các thành viên của Vân Hư Xã đến biểu diễn ở các nơi sau khi kể chuyện, hỏi thăm cách nhìn của người xem dưới đài. Sau đó, có rất nhiều người nghe truyện chuyển lời cho "Phong nguyệt chủ nhân", cho dù không biết chữ cũng sẽ có người phụ trách ghi chép, thu thập lại hết, chuyển giao cho Lưu Xuyên Phong.
Lưu Xuyên Phong vội vàng mở ra đọc, trong đó tất nhiên đa số là khen, cũng không ít đề nghị và mong đợi. Hắn ngồi đấy cười ngây ngô, không quan tâm gì cả. Hắn là vị gia chủ không có tôn nghiêm nhất Bách Gia Kinh Viện, thường hay bị chế giễu nhất. Tìm lại được sự tôn trọng đã mất từ lâu, mới thật sự cảm nhận được chỗ kỳ diệu của việc viết tiểu thuyết.
Món quá này đúng là quý giá hơn nhiều so với linh đan linh thạch.
Tôn Phúc Bách lại nói với Lý Thanh Sơn:
"Thanh Sơn, ngươi thích uống rượu, ta mang rượu ngon các nơi về cho ngươi. Dù không bằng linh tửu có thể giúp tu hành, nhưng cũng giúp cho tu vi."
Trong địa giới ba nghìn dặm của Thanh Hà địa giới, có mười loại rượu ngon nổi danh, từ lựa chọn nguyên liệu, công nghệ sản xuất, đều có sự khác biệt. Tôn Phúc Bách lại chọn thượng phẩm ủ lâu năm trong đó mang về cho Lý Thanh Sơn.
Không nói những cái khác, chỉ với tâm ý này cũng đủ khiến người khác cảm động. Ngồi trong nhà cũng liền có thể thưởng thức được rượu ngon các nơi, đúng là một điều thú vị.
Lý Thanh Sơn nhận lấy mấy chục vò rượu ngon, thi lễ một cái:
"Phúc bá có lòng."