Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 552 - Chương 552: Nghe Kinh

Chương 552: Nghe Kinh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 552: Nghe Kinh


"Thật sao?"

Hoa Thừa Lộ nháy mắt.

"Thật."

Lý Thanh Sơn chưa từng theo đuổi gì mà nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng với lời hứa đã chịu với bằng hữu, hắn chắc chắn sẽ không nuốt lời.

"Được, một lời đã định."

Hoa Thừa Lộ nâng chén rượu lên cụng nhẹ với Lý Thanh Sơn một cái, như đang suy nghĩ gì đó.

Lý Thanh Sơn lại quay sang tìm Tuyệt Trần Tử đối ẩm. Tuyệt Trần Tử không đến vì Lạp Tháp đạo nhân dặn, mà là tự đến, cũng vì muốn hóa giải khúc mắc giữa Lý Thanh Sơn và Đạo gia. Không phải vì sợ Lý Thanh Sơn, Lạp Tháp đạo nhân đã gần đến tu vi Kim Đan, không sợ bất kỳ kẻ nào.

Nếu như ở một thời gian, địa điểm khác, hai người không chừng có thể thành sư đồ. Chỉ là dưới cơ duyên xảo hợp, ngược lại còn sinh ra oán hận, Tuyệt Trần Tử vừa muốn phân ưu cho sư phụ, còn cảm thấy Lý Thanh Sơn cũng đáng để kết giao.

Lý Thanh Sơn và Tiểu An đến Bách Gia Kinh Viện chưa đến một năm, nhưng Tuyệt Trần Tử tin, họ sẽ là nhân vật phong vân của Thanh Hà phủ trong tương lai, có lẽ còn không chỉ dừng ở đó.

Tuyệt Trần Tử mượn rượu nói:

"Chuyện hôm ấy không phải sư phụ ta muốn. Hắn vốn cực kỳ thích ngươi, còn hay bảo tiếc với ta."

Lý Thanh Sơn nói:

"Nếu là chuyện khi ấy thì cũng không cần phải nhắc lại, Tiểu Thuyết gia cũng không có gì tệ, chí ít là chúng ta bằng vai phải lứa, đều là đệ tử cấp cao."

Lạp Tháp đạo nhân dù từng hố hắn, nhưng cũng không rắp tâm hại hắn, cùng lắm chỉ là muốn hô to khẩu khí thôi. Lý Thanh Sơn cũng không để hắn nói, còn mắng lại vài câu. Với tu vi của Lạp Tháp đạo nhân, nếu lòng dạ hẹp hòi một chút, có thể với Lý Thanh Sơn đã là phiền phức cực. Có thể thấy, ai cũng có lòng.

Lý Thanh Sơn sao lại chấp nhất cho được?

Trương Lan Thanh cười, đứng bên cạnh, sắc mặt đen cũng nhuộm hồng, phát hiện, nếu cẩn thận tính ra thì ở đây có đệ tử cấp cao của năm nhà, Phật, Đạo, Binh, Pháp, thêm đệ tử cấp cao là Lý Thanh Sơn, không ai không nổi tiếng.

Nhân vật như vậy, dù ở nơi nào cũng sẽ phát sáng.

Lý Thanh Sơn một mình quay về Vân Hư đảo, Tiểu An thì đến Vô Lậu đảo. Nàng là đệ tử cấp cao của Phật gia, ở Vô Lậu đảo dạo chơi một thời gian, còn không hơn một hòa thượng vừa xuất gia. Cho dù không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nàng cũng biết thế sẽ không quá thỏa đáng. Mà nàng lại đang gánh vác một sứ mệnh quan trọng khác, đó là giúp Lý Thanh Sơn thu thập đan dược, để hoàn thành bước cuối cùng kia.

Nhất Niệm đại sư dù có tâm trạng phức tạp, nhưng thấy đệ tử cấp cao nhà mình về, dù sao trong lòng cũng thấy vui, không đợi Tiểu An mở miệng đã đưa rất nhiều đan dược, cho nàng tu hành tiếp.

Dù có tâm trạng thế nào nhưng nếu để cho một kỳ tài có một không hai thế này ở Vô Lậu đảo chịu thiệt, hoặc vì đan dược không đủ mà lãng phí thời gian cũng phí của trời.

Nếu hắn biết nguyên nhân thì chắc muốn đâm đầu chết luôn. Nhưng cũng may, hắn có lẽ sẽ vĩnh viễn không biết đệ tử khác dùng bao nhiêu đan dược, hoàn thành việc tu hành ít hay nhiều. Cho dù có thể tính ra đại khái, nhưng nàng tu hành thì ai mà suy tính được.

Tiểu An cũng không cần mấy loại đan dược này, bây giờ trong cơ thể nàng đã ngưng kết được chân khí, nhưng vẫn tồn tại như hoa trong gương, trăng trong nước, tu hành "Chu Nhan Bạch Cốt Đạo" vẫn phải lấy luyện hóa máu thịt làm nền tảng.

Lý Thanh Sơn đã chấp nhận, một thời gian nữa sẽ đưa nàng ra ngoài "hành hiệp trượng nghĩa". Ừm, hắn nói thế, vào tai nàng lại thành "ăn một bữa no".
Tiểu An nói:

"Sư phụ, ta muốn nghe ngươi giảng kinh."

"Được được được, ngươi muốn nghe giảng bộ nào, ta giảng cho ngươi nghe."

Nhất Niệm đại sư rất vui. Giảng kinh pháp là một phần cực kỳ quan trọng của đệ tử Phật gia, nhưng cũng dễ bị xem nhẹ, nhất là với những đệ tử thiên tài kia.

Nếu như với đệ tử tầm thường, Nhất Niệm đại sư sẽ giảng sâu xa cho họ:

"Chỉ có lĩnh ngộ tinh hoa Phật gia, tu hành pháp môn Phật gia mới có thể được làm ít hưởng nhiều."

Nhưng tốc độ tu hành của Tiểu An, còn làm ít hưởng nhiều được đến mức nào? Bây giờ nàng không khoe khoang kỳ tại, chủ động xin nghe kinh, hắn đương nhiên là vui từ tận đáy lòng.

Nào biết "Chu Nhan Bạch Cốt Đạo" mà Tiểu An tu lại cần hiểu đạo lý hơn bất kỳ thứ gì. Dù nàng đã đọc hết một lượt "Tàng Kinh Các", nhưng Phật kinh và Kiếm đạo khác nhau, dù ngươi có trí tuệ vượt trội cũng không thể lĩnh ngộ kinh nghĩa đơn giản trong đó.
Theo một ý nghĩa nào đó thì, tư tưởng kinh thư đơn thuần còn thâm ảo và phức tạp hơn đại đa số công pháp.

Tiểu An nói:

"Tất cả"

Nhất Niệm đại sư chỉ đành cười khổ. Kinh Phật phong phú, dù hắn đã xem hết rồi, nhưng chỉ nghiên cứu một phần trong đó mà thôi, thế đã cực kỳ khó lường rồi.

Tiểu An không mở miệng thì thôi, mới mở miệng đã hỏi câu khó. Nhất Niệm đại sư gãi đầu trọc, cuối cùng quyết định phải tổ chức một Pháp hội, mời Thanh Hà phủ, không, Cửu Phủ Như Ý Quận, tất cả những cao tăng Phật môn mà hắn biết, đến Thanh Hà phủ thuyết pháp cho nàng.

"Tội" này cũng không thể để mỗi hắn chịu. Cứ tưởng tượng nhóm sư huynh, sư đệ kia bị nàng làm á khẩu, lòng hắn lại thầm mong đợi.

"A Di Đà Phật, sai lầm sai lầm!"

Bình Luận (0)
Comment