Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 551 - Chương 551: Công Nhận

Chương 551: Công Nhận - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 551: Công Nhận


Liễu Trường Khanh cau mày.

Đệ tử Pháp gia này sao lại biết mị thuật? Nhưng thấy nàng ta là bạn của Sở Thiên, mà đúng thật là đang trấn an tinh thần Sở Thiên nên không ngăn cản.

Tiền Dung Chỉ nhân cơ hội tinh thần Sở Thiên loạn, khắc sâu bóng mình trong lòng hắn.

Đương nhiên, đây không phải thứ như kiểu ý niệm, đừng nói nàng không làm, cho dù có muốn làm, cũng không dám làm như thế ngay trước mặt nhiều gia chủ như vậy.

Mị thuật của nàng là hoàn toàn vô hại, nhiều nhất cũng chỉ khiến Sở Thiên dễ sinh hảo cảm và tình yêu với nàng. Mà thế là đủ rồi. So với thứ như ý niệm, thủ đoạn ngang ngược thấp kém kia, cái này mới hợp gu nàng.

Nàng biết Sở Thiên có một thứ bí kỹ, thậm chí hai thiếu nữ bên cạnh cũng không hề hay biết. Nhưng qua tìm hiểu của nàng, lại biết được sự tồn tại của thứ đồ như thế. Cuối cùng là thứ gì mà lại khiến kẻ cuồng vọng tự đại như Sở Thiên cũng phải để tâm như thế?

Dù là thứ gì, thứ đồ như vậy, nàng chắc chắn sẽ có được. Nếu không được, nàng cũng có thể có một tay chân vừa lợi hại lại dễ dàng thao túng, tệ nhật là một viên đan dược hình người. Chỉ sợ là chân khí Ngũ Hành không quá dễ để tiêu hóa.

Sở Thiên khôi phục ý chí chiến đấu, dùng ánh mắt tràn ngập thù địch nhìn Lý Thanh Sơn:

"Lý Thanh Sơn, lần này là do ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta nói rồi, ta muốn gϊếŧ ngươi, chẳng ai cản được."

Lý Thanh Sơn thuận miệng nói:

"Xin đợi đại giá."

Tinh thần Sở Thiên thư giãn lại, lâm vào trạng thái ngủ mê. Cô thiếu nữ lớn tuổi hơn trong hai thiếu nữ bên cạnh hắn nói với Tiền Dung Chỉ:

"Xin lỗi Tiền tỷ tỷ, là chúng ta đã trách oan ngươi."

Tiền Dung Chỉ than nhẹ một tiếng:

"Ta có thể hiểu được tâm trạng của các ngươi, chăm sóc hắn cho tốt."

Dù Lý Thanh Sơn không hiểu nguyên do trong đó, nhưng vẫn cảm thấy thương thay cho Sở Thiên. Chỉ mong trước khi ngươi khôi phục lại sẽ không bị con rắn độc này nuốt chửng. Ta còn muốn kiếm thêm chút linh thạch đó!

Sở Thiên được gia chủ Y gia mang đến Nhân Tâm đảo của Y gia chữa trị. Trong nháy mắt, các gia chủ và đệ tử cấp cao các nhà đều biến mất tăm.

"Thanh Sơn, ngươi không cần phải để bụng với Nho gia ta. Trận chiến này với Sở Thiên, chưa chắc đã là chuyện xấu. Bách Gia Kinh Viện có thể có một thiên tài như ngươi cũng là chuyện may mắn. Tương lai ở Đại Hiền đảo sẽ còn tỷ thí kiếm thuật nhiều, ngươi nên đến tham gia. Một kiếm kia của ngươi, rất thú vị."

Liễu Trường Khanh để lại một câu rồi mới rời đi, tỏ ra phong độ hơn người.

Lúc này Hoa Thừa Tán mới đên trước mặt Lý Thanh Sơn:

"Lang bài của ngươi đâu?"

Lý Thanh Sơn giật mình. Chẳng lẽ Vương Phác Thực thấy ngứa mắt mình đến thế à? Thật sự muốn cách chức của hắn ở Ưng Lang Vệ sao? Nhưng hắn cũng không nhiều lời, lấy Huyền Thiết Lang bài ra, đưa cho Hoa Thừa Tán.

Hoa Thừa Tán một tay tiếp nhận, trở tay lấy cho hắn một tấm Xích Đồng Lang bài đỏ tươi, hoa văn tinh tế, lông mượt mà, nắm trong tay cũng thấy trĩu nặng.

Lý Thanh Sơn nói:

"Đây là?"

Hoa Thừa Tán nói:

"Chúc mừng, ngươi đã thăng chức. Đây là thứ lão Vương bảo ta đưa cho ngươi. Sau này, muốn thám thính tin tức hay kiếm linh thạch có thể đến trụ sở Ưng Lang Vệ ở Thanh Hà phủ xem sao."

"Được!"

Lý Thanh Sơn mỉm cười nói. Một người muốn có được sự công nhận của người khác, cũng phải chứng minh bản thân.

Vương Phác Thực và Lý Thanh Sơn cũng không có thù hận gì, chỉ là vì ấn tượng ban đầu không tốt, cộng thêm mọi việc về sau không êm thấm. Sau khi thắng trận hôm nay, Lý Thanh Sơn đã chứng minh bản thân. Cũng không phải do Vương Phác Thực thích Lý Thanh Sơn, mà dù có ghét vẫn phải thích. Gã nam nhân này, có tư cách có được thân phận và địa vị như thế, đây cũng là cách môn đồ Pháp gia làm việc.
"Bây giờ thì đi chúc mừng thôi!"

Hoa Thừa Tán bá vai Lý Thanh Sơn, lại chào hỏi Hàn Thiết Y từ phía xa xa:

"Thiết Y, đừng đi, ngươi đi cùng đi."

"Có chén nào cho ta không?"

Đệ tử cấp cao của Đạo gia, Tuyệt Trần Tử tươi cười tiến lên.

Lý Thanh Sơn hơi ngẩn ra, cười nói:

"Chỉ cần là bằng hữu, sao lại không có chén rượu mà uống cơ chứ?"

Hôm ấy trên bàn rượu, Lý Thanh Sơn uống không ít rượu, còn đấu với Hoa Thừa Tán.

Hoa Thừa Tán chẳng mấy đã không chịu nổi, mặt ửng đỏ lên, châm ngòi ly gián vài câu, chăm chăm khen tửu lượng của Hàn Thiết Y, cuối cùng chẳng hiểu sao lại thành Lý Thanh Sơn và Hàn Thiết Y đấu tửu lượng.

Linh tửu tốt nhất cứ hết vại này đến vại khác mà Hàn Thiết Y vẫn nguyên cái mặt lạnh, chứ nói gì là say hơi men, ngay cả sắc mặt hắn còn chẳng thay đổi, khiến lòng Lý Thanh Sơn cũng bồn chồn một phen.
Đến khi uống hết ba mươi mấy vại, Hàn Thiết Y bỗng nhắm hai mắt lại, đổ xuống như khúc gỗ, đã say là dậy không nổi.

"Vẫn là ta thắng."

Lý Thanh Sơn cười ha hả. Nghe nói Hoa Thừa Lộ bôn ba vì hắn, còn kính nàng một ly, khiến mặt Hoa Thừa Lộ đỏ bừng.

Lý Thanh Sơn thừa dịp hứng rượu, vỗ ngực nói:

"Hoa cô nương, ngươi và lão ca của ngươi là người tốt, về sau có chuyện gì phiền phức cứ tới tìm ta!"

Cho dù không uống rượu, hắn cũng sẽ hứa hẹn nhưu thế. Nhớ ngày ấy ở Thành Lâm Hồ, may mà có nàng ra tay giúp đỡ mới thoát khốn cảnh, hơn nữa còn tặng hắn một con rối, xem như quà sinh nhật cho Tiểu An. Hắn là người người ân oán phân minh, mối thù đến chết có thể không báo, nhưng ơn một bữa cơm cũng phải đền.

Bình Luận (0)
Comment