Chương 550: Không Phục - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 550: Không Phục
Lý Thanh Sơn xoa ngực. Ngũ Hành Đại Thủ Ấn của Sở Thiên đúng là cao minh thật, cánh tay và ngực hắn vẫn âm ỉ đau. Nếu không nhờ thể xác và tinh thần mạnh mẽ vì không phải con người, thắng bại đúng là khó nói.
Liễu Trường Khanh càng nhíu mày sâu hơn. Hắn vốn muốn ép hết kiếm khí ra, nhưng kiếm khí này ác liệt vượt quá tưởng tượng ban đầu của hắn, dưới Hạo Nhiên Chính Khí của hắn còn có thể khó khăn chống đỡ được.
Sở Thiên bị trọng thương thế này, sợ là sẽ tổn thất tu vi nhiều. Liễu Trường Khanh giương mắt nhìn giương mắt nhìn về phía Hàn An Quân, dùng ánh mắt chất vấn người phân xử này sao không ngăn cản tình huống này. Gia chủ Binh gia như hắn, tốc độ phản ứng chắc chắn nhanh hơn mình, nhất địch sẽ không để Sở Thiên chịu trọng thương như thế.
"Ta nói rồi."
Thân hình Hàn An Quân thoắt biến mất tăm trên đài cao, xuất hiện trước mặt Lý Thanh Sơn, cũng đã chứng minh hắn có năng lực này.
Hoa Thừa Lộ bỗng nhiên hiểu ra ý câu nói ấy của Hàn An Quân. "Để hắn gϊếŧ" không phải để Sở Thiên gϊếŧ Lý Thanh Sơn, mà là để Lý Thanh Sơn gϊếŧ Sở Thiên, chắc chắn sẽ không ra tay ngăn cản.
Liễu Trường Khanh thở dài một tiếng. Sở Thiên cũng quá dễ đắc tội với người khác. Ban đầu trách nhiệm của Hàn An Quân là không để trận quyết đấu xuất hiện thương vong. Mà Sở Thiên lại hô to "Ta muốn gϊếŧ ngươi thì chẳng ai ngăn được", chẳng khác nào tát thẳng mặt hắn.
Hàn An Quân đưa tám nghìn viên linh thạch giao cho Lý Thanh Sơn, còn vỗ vai hắn, nói:
"Làm không tệ, nhưng lúc chiến đấu vẫn còn chỗ sơ suất, sau này có thể đến Binh gia của ta xem."
Chuyện này khiến đông đảo đệ tử Binh gia đứng ngoài quan sát trừng to mắt. Bọn hắn rất ít khi nghe gia chủ nhà mình tán dương một người như thế, chứ nói chi là nói một đoạn dài như vậy. Đây quả thực là một vinh dự cực kỳ đặc biệt, hắn đã nhận được sự công nhận của Binh gia.
Hàn An Quân chinh chiến nhiều năm, đối với mọi cuộc chiến đều có khứu giác nhạy cảm. Khi Sở Thiên kêu gào muốn gϊếŧ chết Lý Thanh Sơn, hắn đã đoán được kết cục.
Chỉ vì trạng thái khác biệt. Một tên cuồng vọng tự đại, nóng lòng muốn hủy diệt đối thủ. Một người lại cực kỳ tỉnh táo, hành động có trước có sau. Xưa nay có quá nhiều ví dụ cho việc lấy yếu thắng mạnh trong chiến tranh, người tỉnh táo, có can đảm chủ động khiêu chiến kẻ mạnh, đương nhiên đã có sự chắc chắn tương đương.
Kẻ chưa chiến đã ở thế thắng, do nhiều người nghĩ thế, người chưa chiến dự đoán không thắng, do ít người thấy vậy. Nhiều thì thắng, ít thì thua, há có lẽ đó.
Sau đó, Hàn An Quân như đang thưởng thức một trận chiến kinh điển, quân lực Lý Thanh Sơn kém xa đối thủ, đầu tiên đánh du kích quấy nhiễu địch, rồi đối mặt đánh giáp lá cà, cuối cùng giả dụ địch, dẫn đại quân địch vào đường cùng. Ba trăm tử sĩ gào thét xông ra, xông thẳng vào lán của đại tướng, chém đầu. Tính toán trong đó, hắn cũng không thể mở miệng khen.
Lý Thanh Sơn rất cung kính nói:
"Vâng, tướng quân."
Dù trong các gia chủ, tu vi Hàn An Quân tính không đến mức tối cao, nhưng hắn tin, nếu thật sự có một trận loạn chiến, vị trước mắt chắc chắn sẽ là kẻ sống sót cuối cùng.
Hàn An Quân cao giọng tuyên bố:
"Trận chiến này kết thúc. Lý Thanh Sơn thắng!"
Keng!
Cực Mộc Nhân Mộc Khôi gõ vang chiên đồng, tuyên bố quyết đấu kết thúc.
Nhìn tiếng hoan hô vang trên đài cao, hô to tên "Lý Thanh Sơn", không ít đệ tử Nho gia cũng la lên theo.
Đây không chỉ là vì công lao của Lý Thanh Sơn, Sở Thiên ở Bách Gia Kinh Viện mấy tháng, toàn nói lời ong bướm với nữ tu sĩ, gào thét với nam tu sĩ, há miệng thiên tài, ngậm miệng thiên phú, thực sự trào phúng đến lợi hại, hết lần này tới lần khác đều không làm gì được hắn, phải nhân cơ hội này để phát tiết ra.
Hách Bình Dương vung tay hô to, vang dội nhất. Trương Lan Thanh kích động siết chặt nắm tay. Trong góc, mặt Hà Dịch Thế xám như tro.
Hai thiếu nữ đi theo bên cạnh Sở Thiên lảo đảo chạy đến bên cạnh Sở Thiên, khóc sướt mướt.
"Thiên ca, ngươi sao rồi Thiên ca?"
"Ta không phục! Ta không phục! Tiểu nhân hèn hạ, ta không thua! Ta không thua!"
Sở Thiên đột nhiên giật mình tỉnh lại, hai mắt đỏ như máu, trừng trừng nhìn Lý Thanh Sơn, như thể còn muốn đại chiến một trận với hắn.
Hắn rất không cam tâm, thứ như thế hắn vẫn chưa sử dụng, hắn còn át chủ bài chưa lấy ra, chỉ cần lấy ra thì Lý Thanh Sơn chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.
Hắn vừa không muốn thứ như thế bại lộ trước mặt người khác, cộng thêm sự tự tin, chỉ dựa vào pháp thuật là có thể xử đẹp Lý Thanh Sơn. Ai mà ngờ, gió đổi chiều mạnh như thế, nhanh đến vậy.
Như vị tướng quân bị tử sĩ gϊếŧ chết còn đang lẩm bẩm mình chưa điều động mười vạn đại quân, đầu đã bay lên không, chết không nhắm mắt.
"Ừ, Thiên ca, ngươi không thua."
"Không, ngươi thua rồi."
Tiền Dung Chỉ hét to.
"Dung Chỉ, ngươi!"
Sở Thiên sửng sốt. Mấy ngày qua, hắn lấy lòng Tiền Dung Chỉ không ít. Tiền Dung Chỉ cũng không giống như các nữ tu sĩ khác, tỏ vẻ chán ghét khi hắn trái ôm phải ấp. Hắn tưởng rặng họ đã là bằng hữu.
"Tiền Dung Chỉ, tiện nhân nhà ngươi!"
Một thiếu nữ mắng.
Tiền Dung Chỉ lại không nhìn họ, ngồi xổm người xuống, nắm chặt tay Sở Thiên, trong ánh mắt đầy sự thương hại dịu dàng như tình mẹ, như cảm thấy đau khổ thay hắn từ nội tâm, khẽ khàng nói:
"Tiểu Thiên, ai cũng thất bại, thua một trận không sao, chỉ cần có thể đứng lên lại thôi. Cứ ngủ một giấc đi đã!"
Sở Thiên cảm thấy có một dòng nước ấm truyền vào lòng, ánh mắt của nàng dịu dàng như thế, như thể xoa dịu hết đau xót trong lòng người, không có cười cợt, không xem thường, chỉ có sự thương tiếc.
Lúc này, nàng chính là nữ tử đẹp nhất trong lòng hắn.