Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 549 - Chương 549: Kết Quả

Chương 549: Kết Quả - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 549: Kết Quả


"Thanh Sơn!"

Thấy Lý Thanh Sơn rơi xuống, Hách Bình Dương và Trương Lan Thanh đều sợ hãi tột độ.

Hà Dịch Thế lại tỏ vẻ nhẹ nhõm, nhìn Hàn An Quân trên đài cao phía xa. Chỉ cần vị này đừng ra tay, tốt nhất là để Sở Thiên gϊếŧ Lý Thanh Sơn, vĩnh viễn trừ hậu hoạn.

"Đúng đấy, thắng bại đã phân, ngài còn không mau đến tách họ ra. Sở Thiên muốn gϊếŧ Lý Thanh Sơn."

Hoa Thừa Lộ vội la lên, nắm lấy ống tay áo Hàn An Quân.

Hàn gia và Hoa gia là thế giao, cũng không lấy Nho học để trị gia, nên không nhiều cấp bậc lễ nghĩa như thế.

Hàn An Quân nói:

"Để hắn gϊếŧ."

Hoa Thừa Lộ quay lại nói với Hàn Thiết Y:

"Thiết Y!"

Hàn Thiết Y lại như một khuôn đúc ra với Hàn An Quân, nói cũng giống nhau khiễn Hoa Thừa Lộ, tức giận đến giậm chân, đi đến đài của Vương Phác Thực và Hoa Thừa Tán, chỉ thấy Vương Phác Thực nhìn thẳng về phía diễn võ trường, như ngẩn cả người ra.

Đang định lên tiếng, Hoa Thừa Tán vươn một tay chỉ:

"Ngươi xem!"

"Ngươi xem cái gì?"

Hoa Thừa Lộ nhíu mày nhìn lại, chỉ thấy màn sáng của pháp trận đã tán đi, mây mù cuồn cuộn dần tiêu tan.

Tam xích thanh phong, hàn quan lưu chuyển, dọc theo kiếm tích thẳng tắp, tràn đến hai đầu.

Vừa nắm chặt trong tay thanh kiếm có lưỡi kiếm khuất trong miệng hắc long, thân rồng là chuôi kiếm. Thân mình Lý Thanh Sơn nghiêng về phía trước, như muốn đặt hết sức mạnh lên thanh kiếm này.

Hắn nói khẽ:

"Ta muốn gϊếŧ ngươi thì chỉ cần một chiêu là đủ rồi."

Vừa chui về phía sau Sở Thiên.

Bộ mặt Sở Thiên vặn vẹo vì đau đớn và sợ hãi, cố sức muốn quay đầu, hai con ngươi trợn lên, đầy vẻ khó tin, như muốn nói gì, mà máu lại tuôn trào mãnh liệt ra.

Kiếm khí đang phá hủy lục phủ ngũ tạng của hắn, chỉ cần Lý Thanh Sơn dịch kiếm đi một chút, hoặc vung ngang lên, Sở Thiên sẽ thành người chết.

Dù có là thiên tài cỡ nào, cũng khó tránh khỏi kết cục bị tận diệt.

Nhưng tay Lý Thanh Sơn không nhúc nhích tí nào. Không phải hắn không muốn động, hắn gϊếŧ người xưa nay chưa từng nương tay.

Một cánh tay trắng nõn khác, dùng ba ngón tay kẹp lưỡi kiếm lại, ngăn sát cơ.

Liễu Trường Khanh thình lình đứng giữa Lý Thanh Sơn và Sở Thiên, chau mày, vẫn còn hãi hùng. Hắn không ngờ Sở Thiên vậy mà lại bại, còn bại nhanh như thế.

Nhanh đến mức, hắn suýt không kịp cứu viện, chết luôn trong diễn võ trường.

Lý Thanh Sơn rất muốn thử xem, dựa vào sức mạnh của bản thân có thể thoát khỏi gọng kìm của ba ngón tay này rồi gϊếŧ Sở Thiên dưới kiếm của mình hay không. Nhưng ý nghĩ này chỉ vừa nháy lên đã từ bỏ, buông chuôi kiếm ra, chắp tay với Liễu Trường Khanh.

"Liễu gia chủ, lâu rồi không gặp."

Bên ngoài diễn võ trường rộng lớn hoàn toàn yên tĩnh, rồi toàn trường lại xôn xao.

Thế này... chuyện gì thế này? Trong khoảnh khắc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

...

Mây mù ngập tràn cũng không ảnh hưởng đến giác quan nhạy bén của Sở Thiên, tìm được Lý Thanh Sơn ngay.

Lý Thanh Sơn nửa quỳ trên mặt đất, hình như bị thương không nhẹ.

Sở Thiên vốn muốn nói mấy câu sỉ nhục Lý Thanh Sơn một phen, nhưng nghĩ Hàn An Quân có thể sẽ nhúng tay nên nuốt lời xuống, đi thẳng đến, ra một chưởng, mặt mày cực kỳ ngoan độc.

Ầm một tiếng, Lý Thanh Sơn bị Ngũ Hành Đại Thủ Ấn đập tan, hóa thành một vũng nước.

"Hừ, vùng vẫy giãy chết!"

Sở Thiên hơi kinh hãi, cũng không để ý. Thi triển nhiều pháp thuật như thế, chân khí Lý Thanh Sơn tiêu hao chắc chắn hơn hắn nhiều, lại ăn một chưởng như thế, cứ như một con hổ già không nanh, không còn bất kỳ uy hϊếp nào.
Ý nghĩ này bị một luồng kiếm ý kinh khủng đến cực điểm cắt đứt, sau lưng Sở Thiên, theo làn mây mù bốc lên, thấy ẩn hiện một bóng dáng cao lớn tiếp cận với tốc độ cực nhanh.

Thân hình như hổ, ánh mắt như rồng.

"Ngũ Hành Hộ Thể!"

Đã ập đến không kịp trở tay, Ngũ Sắc Đại Thủ trở về trên người Sở Thiên, hóa thành một màn sáng cầu vồng hình bầu dục, năm loại màu, biến ảo lưu động, năm loại sức mạnh, uốn nắn giao hòa.

Ẩn chứa đạo lý Ngũ Hành tương khắc, nước tới đất ngăn, cây đến sắt chặt, năng lực phòng ngự vượt xa pháp thuật hộ thể bình thường.

Đây là điều Tiền Dung Chỉ nói cho Lý Thanh Sơn biết.

Rừng trúc trong màn đêm âm, ánh sáng pha tạp, môi son mấp máy, Tiền Dung Chỉ giảng sự ghê gớm của "Ngũ Hành Đại Thủ Ấn".

"Nếu ngươi không thể đánh vỡ Ngũ Hành Hộ Thể của hắn thì chắc chắn sẽ không thắng được hắn."
"Ta sẽ thắng."

Lý Thanh Sơn nói đơn giản như trần thuật sự thật, dù hắn cũng không chắc có thể đam xuyên Ngũ Thải Quang Tráo.

Đường tranh cướp gϊếŧ chóc, xưa nay không chỉ so chân khí nhiều hay ít, pháp thuật mạnh hay yếu, nên hắn kɧıêυ ҡɧíɧ, hắn chế giễu, hắn mạnh mẽ, hắn thất bại, tất cả đều để chuẩn bị cho thời khắc này.

Trải qua một phen ác chiến, chân khí của Sở Thiên cũng tiêu hao không ít, tâm trạng càng thả lỏng hơn. Thế là Lý Thanh Sơn bắt đầu dùng Lưu Ly Ẩn Thân Kính, trong nháy mắt ẩn hết đi toàn bộ khí tức, lấy hóa thân thành nước làm mồi câu.

Đều là vì một kiếm này.

Lý Thanh Sơn không chút do dự, dùng trăm đạo kiếm khí trong đan điền, dùng hết vào một kiếm này.

Trăm đạo kiếm khí và Ngũ Thải Quang Tráo chạm vào nhau, vang lên một âm thanh như tiếng thủy tinh nứt vỡ, mũi kiếm thưởng thức được hương vị máu tươi, kiếm khí điên cuồng tràn vào cơ thể Sở Thiên.
Thắng bại đã phân chỉ trong chốc lát.

Liễu Trường Khanh nhìn thật kỹ Lý Thanh Sơn, vỗ ngực Sở Thiên, một luồng Hạo Nhiên Chính Khí không thể ngăn cản xông vào cơ thể Sở Thiên, ép kiếm khí ra.

Kiếm vỡ nát trong không trung.

Bình Luận (0)
Comment