Chương 548: Phân Thắng Bại - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 548: Phân Thắng Bại
Liễu Trường Khanh vuốt râu mỉm cười, chỉ cần một chiêu này cũng đủ để Vân Lĩnh Cự Nhân bốc hơi hoàn toàn rồi.
Đúng vào lúc này, một tiếng rồng gầm lấn át tiếng hót vang, chỉ thấy một con rồng nước đâm ngang mà ra, sau đó cắn vào gáy con chim lửa kia.
Sừng rồng, vảy rồng, vuốt rồng, răng rồng đầy đủ không thiếu cái gì, tất cả đều được biến thành từ nước.
Lưu Bộc Thủy Long.
Đây là một loại pháp thuật có lực phá hoại mạnh nhất mà hiện nay Lý Thanh Sơn đang nắm giữ.
Thủy Long cắn Hỏa Điểu xông thẳng lên bầu trời, hung ác đánh vào đỉnh lớp màn ánh sáng, mà dường như lớp màn ánh sáng này cũng đang lung lay.
Sở Thiên khϊếp sợ cúi đầu, chỉ thấy Lý Thanh Sơn đứng ở chỗ sừng rồng, sóng nước xanh thẳm cuốn lấy vạt áo của hắn, nhưng không làm nó bị ướt tí nào, trên mặt hắn vẫn là nụ cười hờ hững đó, cứ như đang cười nhạo Sở Thiên không đánh lại vậy.
Sở Thiên nghiến chặt răng, rít gào trong lòng:
“Ngươi dám cười ta, tên người phàm nhà ngươi dám cười ta, ta chính là thiên nhân đấy!”
Ngọn lửa trên thân Liệt Diễm Hỏa Điểu bùng cháy lên, đầu nó mổ xuống đầu rồng, sừng rồng bị bẻ gãy, hai móng vuốt thì xé rách bảy, dòng nước ẩn chứa sức sống của Thủy Long ào ào trút xuống, còn chưa rớt xuống đất thì đã bốc hơi vì nhiệt độ cao.
Lưu Bộc Thủy Long quấn lấy Hỏa Điểu, bốn móng vuốt rồng đâm thật sâu vào thân Hỏa Điểu, làm cho một loạt lông chim hóa thành tro tàn ở giữa bầu trời.
Trong tiếng vang xẹt xẹt, một mảng hơi nước lớn tản ra, trên mặt đất, Vân Lĩnh Cự Nhân và Thần Thổ Lực Sĩ vẫn còn đang vung vẩy nắm đấm.
Rất nhiều người trong đám Luyện Khí sĩ trên khán đài há to miệng mà quên ngậm lại, biểu cảm như đã bị choáng váng rồi, cứ như bản thân bị đưa vào chiến trường thời hồng hoang vậy, các vị thần tiên điều động thần thú Thủy Hỏa rong ruổi ở giữa bầu trời, dưới mặt đất thì Cự nhân cầm thương giao chiến không ngừng.
Cũng có không ít người siết chặt nắm đấm, quyết định chuẩn bị dốc sức tu luyện.
Luyện Khí sĩ ở thời đại này cực kỳ hiếm thấy cảnh tu sĩ từ Trúc Cơ trở lên giao đấu với nhau, loại chiến đấu này làm cho họ bị chấn động rất lớn.
Liễu Trường Khanh nhìn quanh bục cao, thu hết vẻ mặt của mọi người vào trong tầm mắt, bất kể thắng bại ra sao thì trận chiến này vẫn là chuyện tốt đối với khắp Bách Gia kinh viện, để cho những đệ tử quen với hòa bình này mở mang kiến thức xem đấu pháp thực sự là thứ gì.
Xem ra sau này cần phải làm nhiều trận quyết đấu như thế này, dù sao hắn cũng loáng thoáng ngửi thấy mùi chiến tranh thông qua một ít tin tức gần đây.
Mà kết quả thắng bại của trận chiến này không hề khiến người ta hồi hộp chú nào ngay từ lúc mới bắt đầu, chỉ xem khi nào thì Sở Thiên từ bỏ loại suy nghĩ ngạo mạn vô nghĩa kia thôi.
Rồng và chim quấn lấy nhau mà đấu, còn Lý Thanh Sơn và Sở Thiên lại càng gần nhau hơn bao giờ hết, đến mức có thể nhìn thấy rõ sự tức giận và nụ cười ở trên mặt nhau.
“Lý Thanh Sơn!”
Sở Thiên gào thét, giẫm lên lưng chim rồi vọt về phía Lý Thanh Sơn, chân khí năm màu hiện lên trên người, đột nhiên ngưng tụ thành một bàn tay lớn năm màu, đập về phía Lý Thanh Sơn.
“Ngũ Hành Đại Thủ Ấn!”
Lý Thanh Sơn đạp lên đầu rồng phóng lên trời, chân khí trong khí hải bùng lên, tận sức hòa tàn vào trong cú đấm này, để hắn vung ra một cú đấm như sóng lớn biển gầm.
Lý Thanh Sơn nói:
“Thắng bại đã rõ.”
Quyền chưởng tấn công, dòng nước tán loạn.
Đúng vào lúc này, Thủy Long đang giằng co với Hỏa Điểu cũng tán loạn, bốc hơi thành hơi nước cuồn cuộn.
Tuy Vân Lĩnh Cự Nhân đánh cận chiến ở chỗ Thần Thổ Lực Sĩ chiếm ưu thế, đánh tan hơn nửa Thần Thổ Lực Sĩ, nhưng thân thể cũng bị hao mòn một lượng lớn, hai bên đều chỉ còn cao hơn hai mươi thước, không thể thu hút sự chú ý, càng không thể quyết định thắng bại của trận chiến này.
Mọi người chỉ thấy thân hình Lý Thanh Sơn nhanh chóng rơi xuống, lọt vào trong sương mù rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Lý Thanh Sơn thua, một quyền toàn lực của hắn cũng không chống đỡ được công pháp Ngũ Hành Đại Thủ Ấn của Sở Thiên.
Hoa Thừa Lộ đột nhiên cảm thấy khó chịu, đúng vậy, người bình thường có cố gắng thế nào cũng không đánh lại thiên tài, chớ nói chỉ Sở Thiên còn là thiên nhân chuyển thế.
Rất nhiều Luyện Khí sĩ ở trên những khán đài khác cũng cảm thấy tâm trạng đi xuống, họ vốn xem Lý Thanh Sơn là chuyện cười, nhưng khi Lý Thanh Sơn thật sự phô bày ra thực lực có thể đối địch với Sở Thiên thì trái tim họ vô thức nghiêng về phía Lý Thanh Sơn.
Vì Lý Thanh Sơn là bên “kẻ yếu” đối với Sở Thiên, là “người phàm” giống như họ, họ muốn nhìn thấy người phàm chiến thắng thiên tài, chính là kỳ tích giống như người bình thường chờ mong vậy.
Sở Thiên từ trên trời giáng xuống, Ngũ Hành Đại Thủ Ấn thuận thế đập nát Vân Lĩnh Cự Nhân. Sau đó, hắn nhìn quanh trái phái, trong lòng thì cười khẩy: Thật sự là ngu ngốc, còn dám mắng ta, cứng đối cứng trực diện với Ngũ Hành Đại Thủ Ấn của ta, e rằng hiện tại đã sống dở chết dở rồi! Dám làm ta nhếch nhác như vậy, xem ta dùng một chưởng lấy mạng của ngươi đi.
Hoa Thừa Lộ đứng dậy, đi tới bục cao chỗ Hàn An Quân:
“Hàn thúc thúc, xin mời phán quyết thắng thua đi!”
Chỉ thấy Hàn An Quân luôn luôn nghiêm túc cẩn thận, lạnh lùng tựa như núi đá mà lại hơi cong khóe miệng:
“Thắng bại đã rõ.”