Chương 547: Đánh Lộn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 547: Đánh Lộn
Ánh mắt của Sở Thiên và Lý Thanh Sơn kịch liệt va chạm ở không trung bên trên đại diễn võ trường.
“Hóa ra ta vẫn coi thường ngươi.”
Sở Thiên có chút khó mà tin nổi.
“Ta cũng thế, ngươi có thể nói ra cậu này thực sự khiến ta rất bất ngờ.”
Lý Thanh Sơn thong dong nói.
“Chẳng qua, ngươi cho rằng như vậy là có thể thắng ta sao, thực sự là quá ngây thơ, Vân Lĩnh Cự Nhân cái gì chứ, chỉ được cái mã bên ngoài, miệng cọp gan thỏ thôi, xem Thần Thổ Lực Sĩ của ta đánh nát nó này!”
Đùng đùng đùng đùng! Tiếng bước chân nặng nề của Thần Thổ Lực Sĩ chẳng khác nào những tiếng trống trận động trời, nó gào thét nhắm về phía Vân Lĩnh Cự Nhân.
Tuy trong diễn võ trường lớn này có một chữ “lớn”, nhưng cũng là tương đối với hình thể của nhân loại mà thôi, còn với hai con quái vật khổng lồ này mà nói thì lại như một võ đài chật hẹp, không thể bỏ chạy, không thể tránh né.
Nắm đấm khổng lồ chẳng khác nào vạn tấn đất đá trút xuống từ trên đỉnh ngọn núi, kèm theo sức mạnh khủng bố không thể chống đỡ đập về phía đầu của Vân Lĩnh Cự Nhân, nói chính xác hơn là Lý Thanh Sơn ở bên cạnh đầu Vân Lĩnh Cự Nhân.
Ăn miếng trả miếng mà thôi.
Lý Thanh Sơn nở nụ cười, hắn đã nhìn ra rằng Sở Thiên hoàn toàn không biết chiến thuật đánh lộn gì cả từ lâu rồi, trong tình huống lúc nãy, nếu như hắn là người điều khiển Thần Thổ Lực Sĩ thì sẽ tóm lấy đám mây, sau đó sẽ không thể bị nắm đấm đánh trúng. Hiện tại tên kia ra quyền cũng chẳng có trình tự gì, thuần túy là đường lối đánh nhau của người bình thường.
Vì Sở Thiên chỉ cần dùng pháp thuật là có thể gϊếŧ được đại đa số Luyện Khí sĩ, cho nên hoàn toàn không cần động đến gân cốt, học chiến thuật đánh nhau gì hết. Chỉ dựa vào hình thể của Thần Thổ Lực Sĩ, chiến đấu kiểu này là đã đủ rồi.
Thế nhưng, ngày hôm nay thì không đủ.
Mây khói chập chùng, Vân Lĩnh Cự Nhân nghiêng đầu làm cho nắm đấm của Thần Thổ Lực Sĩ rơi vào khoảng không, bỗng một cột mây lao thẳng lên trời, chỉ thấy một nắm đấm hung ác đánh nát cằm của Thần Thổ Lực Sĩ.
Vì thân hình của Vân Lĩnh Cự Nhân quá khổng lồ, hơn nữa chỉ là một hình người mờ ảo, mắt với miệng đều chỉ là hố mây bị lõm xuống, hơn nữa còn chẳng có hai chân, chỉ có một cái đuôi mây siêu dài.
Lý Thanh Sơn cũng không thể chỉ dùng nó để phát huy toàn bộ võ công được, nhưng chỉ cần quyết định hình thức, phán đoán tốt thì chỉ dùng nắm đấm cũng đủ để bắt nạt cái tên Sở Thiên người thường này.
Thừa dịp thân thể Thần Thổ Lực Sĩ mất cân bằng, Vân Lĩnh Cự Nhân tung thân bay về phía trước, đánh thẳng vào mặt Thần Thổ Lực Sĩ bằng nắm đấm tay trái, một tiếng “ầm” vang lên, sống mũi của lực sĩ đã bị đánh nát.
Nếu như là nhân loại thì một cú này chẳng hề dễ chịu đâu, nhưng suy cho cùng Thần Thổ Lực Sĩ không phải là thân thể máu thịt, không biết đau đớn choáng váng là gì, dưới sự gầm thét điều khiển của Sở Thiên, lực sĩ trở tay đánh một quyền về phía Vân Lĩnh Cự Nhân.
Thân hình khổng lồ như vậy nên tuyệt đối không thể tránh né, Lý Thanh Sơn cũng không có ý định tránh đi, Vân Lĩnh Cự Nhân đón lấy nắm đấm rồi tiếp tục nghiêng thân tiến lên, đánh cho Thần Thổ Lực Sĩ văng đất đá tung tóe.
Thần Thổ Lực Sĩ đánh một quyền xuyên qua Vân Lĩnh Cự Nhân, trực tiếp khoét thành một chỗ trống, Sở Thiên thấy vậy thì cười ha hả:
“Chết đi cho ta!”
Đáp lại hắn là một sự kết hợp một loạt quyền, một cú đấm bên trái, một quyền bên phải rồi lại một cú bên trái, làm liền một mạch, đánh cho Thần Thổ Lực Sĩ phải lùi về sau từng bước, ngũ quan trên mặt đã lẫn lộn cả lên.
Lý Thanh Sơn cười nói:
“Ngu ngốc.”
Vì kế thừa đặc điểm không phù hợp với đánh nhau của pháp thuật hệ Thủy, nên thực ra Vân Lĩnh Cự Nhân cũng không hề thiện chiến, lực phá hoại kém xa Thần Thổ Lực Sĩ, mặc dù xét về mặt phòng ngự, hệ Thủy cũng khác phương thức phòng ngự tường đồng vách sắt của loại pháp thuật hệ Thổ kia, thay vào đó là giỏi về hấp thu và hóa giải thương tổn.
Mây khói cuồn cuộn tụ tập lại đây, trong nháy mắt đã lấp đầy chỗ trống, Vân Lĩnh Cự Nhân chịu lực tốt vừa khéo khắc chế Thần Thổ Lực Sĩ dùng lực để thắng.
Trên khán đài, tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến ngây người, họ không ngờ rằng Lý Thanh Sơn đã không ra tay thì thôi, mà vừa ra tay thì đã chiếm hết ưu thế. Nhường ngươi ba chiêu cũng không phải là bất cẩn, đây thật sự là đệ tử Tiểu Thuyết gia sao?
“Đánh hắn! Đánh hắn!”
Hoa Thừa Lộ hét lớn.
Rầm rầm rầm rầm, trong tiếng sấm vang trời, Vân Lĩnh Cự Nhân ép Thần Thổ Lực Sĩ đến bên rìa của diễn võ trường, sau đó thỏa thích mà vung nắm đấm.
Thần Thổ Lực Sĩ liều mạng phản công nhưng hoàn toàn không thể thoát khỏi cảnh khốn cùng này, trái lại trông còn có vẻ yếu ớt vô lực.
Lôi thôi đạo nhân xem mà cười ha ha:
“Tuyệt Trần Tử, cái này gọi là làm nước chảy đá mòn, lấy nhu thắng cương, thú vị, thú vị, đáng tiếc, đáng tiếc.”
“Lý Thanh Sơn, ngươi thật sự làm ta tức giận rồi đấy, ngươi sẽ phải trả một cái giá đắt!”
Hai tay Sở Thiên lóe sáng, kết thành hình con dấu lần thứ hai.
Chỉ nghe một tiếng hót vang trời và rồi một con Liệt Diễm Hỏa Điểu giang đôi cánh đỏ chót ra, phóng thẳng lên trời đánh về phía Vân Lĩnh Cự Nhân.
Con này to hơn cả con chim lúc nãy, Sở Thiên cưỡi trên lưng chim, toàn thân đỏ rực do bị ngọn lửa phản chiếu, ngọn lửa cuồn cuộn quanh người, giờ phút này, không có ai để ý đến vẻ bề ngoài không đủ anh tuấn của hắn, chỉ thấy hắn tựa như thần tiên điều khiển ngọn lửa trong truyền thuyết vậy.