Chương 546: Vân Lĩnh Cự Nhân - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 546: Vân Lĩnh Cự Nhân
Sở Thiên nói:
“Ta nói rồi. Ta muốn gϊếŧ ngươi, đừng ai…”
Thần Thổ Lực Sĩ mở hai tay ra, trong đó chẳng có gì cả, chỉ có một đống nước.
Biến Thủy Hóa Thân thuật, ngưng tụ nước thành hình, đánh tráo thật giả.
Tiếng hô kinh ngạc vang lên bốn phía, chỉ thấy một bóng râm bao trùm bên trên Sở Thiên, Sở Thiên không để ý rằng ở độ cao này thì chỉ có mây mới có thể che khuất cảnh vật mà thôi.
Sở Thiên chỉ thấy rất nhiều Luyện Khí sĩ chỉ về phía sau mình, hắn đột ngột quay đầu lại thì thấy “mây”.
Một người khổng lồ bằng mây còn cao to hơn cả Thần Thổ Lực Sĩ, tay trái víu lấy vai Thần Thổ Lực Sĩ, tay phải nắm thành quả đấm rồi hung ác đánh vào mặt Thần Thổ Lực Sĩ. Thần Thổ Lực Sĩ lảo đảo lùi về sau, nặng nề ngã trên mặt đất, còn đυ.ng phải tấm màn ánh sáng bao phủ diễn võ trường.
Thần Thổ Lực Sĩ sụp đổ mất một tảng lớn ở trên mặt đất, đất đá bên trong lộ ra và trút xuống ầm ầm. Vốn muốn nã cú đấm này vào Sở Thiên ở trên vai Thần Thổ Lực Sĩ, chẳng qua hắn phản ứng không chậm nên né tránh được.
Lý Thanh Sơn ngồi ở trên vai người mây khổng lồ, nói rằng:
“Thật là vừa khéo, ta cũng biết pháp thuật tương tự!”
Trong khoảng thời gian bế quan này, Lý Thanh Sơn không chỉ luyện khí mà cũng thử tu hành pháp thuật bổ sung vào Quý Thủy Ngưng Khí Quyết, lập tức cảm thấy khác biệt. Vốn hắn cần phải mất rất nhiều thời gian để tiếp thu và nắm giữ được những pháp thuật này, nhưng đột nhiên lại không có khó khăn gì cả, chỉ cần học đôi chút là có thể thi triển, hơn nữa hiệu quả còn rất tốt.
Hắn cũng không phải biến thành thiên tài trong một đêm, cái này không liên quan đến năng lực, mà là bản năng, tựa như cá biết bơi, chim biết bay vậy. Khống chế tất cả thủy linh ở trong trời đất này chính là bản năng của linh quy, những thay đổi do Linh Quy Trấn Hải Quyết mang đến cho hắn gần như là bản chất.
Thế là hắn đã học hết một lượt mười mấy loại pháp thuật hệ Thủy ở động phủ dưới lòng đất. Ba ngày trước khi quyết đấu Lý Thanh Sơn cũng không rảnh rỗi, hắn đã nhờ Lưu Xuyên Phong tìm thêm vài pháp thuật tu hành hệ Thủy cường đại và thích hợp để quyết đấu hơn.
Tuy rằng Lưu Xuyên Phong lăn lộn chẳng ra làm sao, nhưng dù gì cũng là chủ nhân một gia, sư huynh Tôn Phúc Bách còn bán những thứ đồ chơi này, cho nên lập tức tìm được vài loại pháp thuật hệ Thủy lợi hại cho hắn.
Vân Lĩnh Cự Nhân chính là một trong số đó, để học Vân Lĩnh Cự Nhân thì phải chuyên tâm vào Đằng Vân Giá Vũ trước đã.
Bản thân Vân Lĩnh Cự Nhân chính là do mây biến thành, thân hình to lớn nên gọi là “cự nhân”, cũng chưa chắc đã lợi hại hơn Thần Thổ Lực Sĩ, nhưng xem ra vẫn đủ để chiếm ưu thế.
“Ngươi dám! Ngươi dám!”
Sở Thiên gào thét, cú đấm kia tựa như đánh vào trên mặt hắn, đau đớn bỏng rát. Ý định ban đầu của hắn là muốn dùng ưu thế quyết đấy để thuấn sát Lý Thanh Sơn, nhưng hiện thực lại nhiều lần vượt qua ngoài dự liệu của hắn.
Thần Thổ Lực Sĩ lại đứng lên lần nữa, vết thương trên mặt cấp tốc khôi phục.
Hai cự vật to lớn đứng sừng sững trên đại diễn võ trường, dường như trở lại chiến trường ở thời thượng cổ man hoang.
Tất cả Luyện Khí sĩ đều trợn mắt ngoác miệng, đều nảy ra một nghi vấn. Đây thật sự là trận quyết đấu giữa hai Luyện Khí sĩ sao? Hơn nữa còn là Luyện Khí sĩ tầng thứ bảy?
…
Sở Thiên thì cũng thôi đi, vốn đã được gọi là thiên tài rồi, nhưng Lý Thanh Sơn là đệ tử Tiểu Thuyết gia mà họ vẫn cười nhạo bấy lâu nay, là một tên hề thỏa mãn cảm giác ưu việt của họ, hay là vì ba người Tiểu An nên không có ai xem hắn là thiên tài nhỉ.
Vào giờ phút này, hiện thực đã nói cho họ biết Lý Thanh Sơn là thiên tài thực thụ, có thể còn thiên tài hơn cả Sở Thiên, mà sự chế giễu của họ lại là thứ ngu ngốc đến nhường nào, cảm giác ưu việt trong lòng bỗng chốc sụp đổ.
Trên bục cao nơi có đệ tử Mặc gia, Hách Bình Dương vỗ bả vai Trương Lan Thanh một cái và nói:
“Ta đã nói tiểu tử này có cách hay khác mà.”
Trương Lan Thanh cũng lộ ra nụ cười ung dung, ba ngày qua, hắn đã lo lắng rất nhiều. Hà Dịch Thế đứng ở trong góc trên bục cao, ngước nhìn Lý Thanh Sơn ở trên Vân Lĩnh Cự Nhân mà trong lòng chỉ còn lại sự hoảng sợ.
Dư Tử Kiếm thở dài nói:
“Thật là lợi hại!”
Hoa Thừa Lộ nói:
“Quả nhiên tên này không tầm thường, ta đã nói rồi, ánh mắt của ta sao có thể nhìn lầm!”
Ngô Cấn để tay lên ngực tự hỏi lòng mình, bản thân là Luyện Khí sĩ tầng thứ tám nhưng liệu có phải là đối thủ của một trong hai người này hay không? Lại liếc mắt nhìn Tiền Dung Chỉ một cái, từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn hơi mỉm cười, vừa không lo lắng cũng không kinh ngạc, cứ như tất cả đã nằm trong dự đoán trong lòng nàng vậy, điều này lại càng làm tăng lên sức hấp dẫn kỳ lạ trên người nàng.
Hắn từng coi mình là kẻ chinh phục, nhưng lúc này mới chợt nhận ra hắn bị thu hút bởi sức mạnh trong nàng, sức mạnh của sức hấp dẫn, không chút mông lung, không hề do dự, không có chùn bước.
Có lẽ nên vứt bỏ tất cả, cố gắng tu hành, có lẽ muốn được như Lý Thanh Sơn thì phải bế quan một quãng thời gian.
“Lão Vương, thế nào?”
Hoa Thừa Tán ngoái đầu nhìn lại và nở nụ cười.
“Khá thú vị, có điều vẫn còn kém xa đấy!”
“Vậy thì xem kết quả ra sao đi!”