Chương 545: Mười Hai - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 545: Mười Hai
Toàn bộ diễn võ trường đều đầy rẫy vết nứt, cánh tay màu vàng đất vươn ra khỏi mặt đất, đưa về phía không trung bên trên, sau đó lại đặt trên mặt đất, một bóng người mờ nhạt mượn lực ưỡn cao, cứ như người khổng lồ ngủ say cả ngàn năm lại bị trận đấu của thế giới bên ngoài đánh thức. Đất đá rơi rụng khỏi người nó, để lộ ra một hình người hoàn chỉnh, cao tới trăm thước.
Nó đứng lên để lại cái bóng khổng lồ, thậm chí còn che phủ rất nhiều bục cao.
Tất cả mọi người ở trên khán đài đều hoảng sợ:
“Chuyện này...đây là pháp thuật gì vậy?”
“Thần Thổ Lực Sĩ!”
Đôi mắt của Hoàng Thổ Ông híp lại thành một đường thẳng.
“Cái gì? Đây là Thần Thổ Lực Sĩ sao?
Một thanh niên giản dị có khuôn mặt ngăm đen đứng bên cạnh Hoàng Thổ Ông hoảng sợ kêu thành tiếng, vì hắn cũng biết pháp thuật này, mà hắn lại là Luyện Khí tầng thứ mười.
Thần Thổ Lực Sĩ là pháp thuật hệ Thổ, chỉ cần tu hành Mậu Thổ chân khí thì cũng có thể thi triển, nhưng Luyện Khí sĩ nho nhỏ tầm thường mà thi triển thì chỉ triệu hồi được Thần Thổ Lực Sĩ cao bằng kích thước như con người, Luyện Khí sĩ cấp cao thì có thể triệu hồi Thần Thổ Lực Sĩ cao hai đến ba trượng. Nhưng Thần Thổ Lực Sĩ cao to như vậy hiển nhiên đã vượt qua sự hiểu biết của Luyện Khí sĩ thông thường, làm họ không rõ đây là pháp thuật gì.
Về cơ bản thì uy lực của pháp thuật là do ba thứ quyết định, đó là thuộc tính thiên phú, số lượng chân khí và sự lĩnh ngộ và nghiên cứu của bản thân đối với môn pháp thuật đó.
Không thể nghi ngờ gì, ba mặt này của Sở Thiên đều rất xuất sắc, đặc biệt là cái cuối. Dựa vào ưu thế thiên nhân chuyển thế, Sở Thiên gần như vô sự tự thông*, sinh ra đã biết sử dụng pháp thuật. Ngay cả trưởng đệ tử của Nông gia cũng không thể sánh bằng. Suy cho cùng giờ cũng đang là thời bình, Luyện Khí sĩ bình thường cũng không tốn quá nhiều công sức trên phương diện pháp thuật.
*học hoặc hiểu điều gì đó mà không cần sự giúp đỡ của người khác.
Sở Thiên đứng sừng sững ở trên vai Thần Thổ Lực Sĩ, nhìn Lý Thanh Sơn từ trên cao:
“Hiện tại muốn nhận thua thì cũng quá trễ rồi, ta muốn gϊếŧ ngươi, không một ai có thể cứu được!”
Lời nói ngông cuồng tột cùng, nhưng không một ai cảm thấy đây là lời mạnh miệng. Cự vật to lớn như vậy mang theo vạn tấn đất đá, chỉ cần đánh một quyền xuống thì chân khí hộ thể gì hay pháp thuật phòng ngự gì cũng đều là vô dụng, lập tức nện người ta thành thịt nát, người bên ngoài muốn cứu viện thì cũng chậm mất rồi.
Trong lúc vô tình, trận chiến này đã biến thành một cuộc tranh đấu liều mạng.
Lông mi Hàn An Quân hơi rung rung, trưởng đệ tử Hàn Thiết Y của Binh gia đứng bên cạnh nói:
“Tướng quân.”
Hàn An Quân nói:
“Để hắn gϊếŧ.”
Sở Thiên cười ha hả điều khiển Thần Thổ Lực Sĩ, chỉ thấy Thần Thổ Lực Sĩ vươn bàn tay khổng lồ ra chộp về phía Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cưỡi mây bay lượn, lách ra ngoài từ giữa những ngón tay của bàn tay khổng lồ, cực kỳ mạo hiểm, bỗng trước mắt tối đen, hóa ra một bàn tay khác đã đánh từ trên đỉnh đầu xuống, đám mây nhanh chóng sà xuống thì mới né được cú đấm này.
Ầm ầm một tiếng, nắm đấm của Thần Thổ Lực Sĩ đã đập vang rền trên mặt đất, mắt thường cũng có thể nhìn thấy một làn sóng địa chấn làn tràn ra bốn phương tám hướng, đi qua chỗ nào là vạn tấn đất đá cũng nảy lên theo.
Một vài Luyện Khí sĩ ở trên bục cao đã bị dọa đến mức gần như muốn chạy trốn, bỗng một màn ánh sáng hiện ra, mấy trăm cột đá cao tạo thành bức màn ánh sáng hình bán nguyệt, bảo bọc lại toàn bộ diễn võ trường.
Sóng địa chân đã tiêu tán, để lại một cái hố cực sâu ở trên mặt đất, uy lực của nó khiến ai nấy cũng đều trợn mắt ngoác miệng. Đây thật sự là pháp thuật mà Luyện Khí sĩ tầng thứ bảy thi triển sao?
Cánh tay của Thần Thổ Lực Sĩ giương lên, gần như có thể cào đến mọi ngóc ngách của đạo diễn võ trường này, hơn nữa tuyệt đối không đυ.ng chạm đến bất cứ điểm quan trọng nào đáng nói.
Lý Thanh Sơn cưỡi mây đạp gió không khác gì một con côn trùng bay, lạng lách né tránh sang một bên, tránh được một loạt cú vồ của Thần Thổ Lực Sĩ, cực kỳ mạo hiểm.
Sở Thiên lớn tiếng cười nhạo:
“Sao nào? Ngươi chỉ biết trốn thôi sao? Vẫn muốn bào mòn chân khí của ta ư? Không ngại nói cho ngươi biết, một khi Thần Thổ Lực Sĩ này của ta được sinh ra, lấy mặt đất làm căn cơ, sức mạnh ùn ùn không dứt đâu.”
“Mười hai chiêu.”
Sở Thiên sững sờ một chút:
“Ngươi nói cái gì?”
Lý Thanh Sơn cười nói:
“Nhường ngươi đó!”
Lôi thôi đạo nhân cười ha ha, uống một ngụm rượu:
“Miệng của tên tiểu tử này vẫn ngông cuồng như thế. Ta thích. Chỉ tiếc!”
“CM ngươi!”
Sở Thiên giận tím mặt, Thần Thổ Lực Sĩ há to miệng phát ra tiếng gầm tức giận không có âm thanh, mỗi bước chân tựa như động đất, rồi lại giang hai tay ra nhào về phía Lý Thanh Sơn.
Bóng tối to lớn bao trùm lại, Lý Thanh Sơn cảm giác như có một ngọn núi đang nghiêng đổ về phía mình, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi:
“Nếu ngươi muốn chơi đùa, vậy thì ta chơi cùng ngươi!”
Rầm! hai bàn tay to lớn chồng lên nhau, mây mù tiêu tan.
Hoa Thừa Lộ kinh ngạc không thốt nên lời, lần này, chẳng phải Lý Thanh Sơn chết chắc rồi sao, tại sao trọng tài Hàn An Quân không ra tay? Lẽ nào thật sự muốn nhìn Lý Thanh Sơn chết?