Chương 544: Nhường Ba Chiêu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 544: Nhường Ba Chiêu
Vèo vèo vèo!
Lý Thanh Sơn không nói hai lời, lập tức bắn ra ba mũi tên nước, nhưng thậm chí còn không xuyên qua được chân khí hộ thể của Sở Thiên, năng lực công kích vốn không phải sở trường của pháp thuật hệ Thủy, cho nên hắn có dùng nhiều sức mạnh đến đây thì cũng đều vô dụng.
“Có qua có lại mới toại lòng nhau, ta cũng chấp ngươi ba chiêu, ra tay đi!”
Sở Thiên giận dữ, không ngờ hắn còn dám trêu chọc mình, tay hắn lập tức phát ra ánh sáng màu vàng sắc bén, một bổ như đao, quát to:
“Kim Hồ Trảm!”
Một luồng sáng màu vàng hình bán nguyệt cực kỳ sắc bén gào thét vụt ngang trời.
“Một chiêu.”
Lý Thanh Sơn lùi về sau nửa bước, hơi nghiêng người đi một cách tự nhiên, Kim Hồ Trảm sượt qua mặt hắn mà hắn không hề bị rung một cọng tóc nào.
Còn chưa kịp xoay người thì đã cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển.
“Độc Mộc Trang!”
Lúc này giọng nói của Sở Thiên mới truyền tới, chân phải hắn lóe lên tia sáng màu xanh rồi đạp ở trên mặt đất.
Một cây gỗ to lớn ầm ầm chui lên mặt đất, phóng lên trời.
“Hai chiêu.”
Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng nhảy một cái rồi đạp xuống bên dưới, cây gỗ to lớn ầm ầm vỡ tan.
Hơi nóng phả vào mặt, ngọn lửa bốc lên khiến khuôn mặt Lý Thanh Sơn đỏ bừng.
“Liệt Diễm Hỏa Điểu!”
Một con chim lửa cháy hừng hực không khác gì phượng hoàng giang rộng đôi cánh hơn mười trượng, sau đó bổ nhào xuống dưới, hóa thành một biển lửa hừng hực nhấn chìm thân hình Lý Thanh Sơn.
…
Khán đài lặng ngắt như tờ, vì thực lực của Sở Thiên làm cho mọi người hết sức kĩnh hãi, ba chiêu này không chỉ bao gồm pháp thuật ba hệ Kim Mộc Hỏa, hơn nữa uy lực còn mạnh kinh người. Nếu như là họ thì e rằng đã bị chém chết từ chiêu thứ nhất, thân ở trong biển lửa này lại càng khó trốn khỏi cái chết.
Đối mặt với đối thủ như vậy, làm sao thắng được? Còn muốn giả vờ giả vịt nhường người ta ba chiêu, đúng là tự tìm đường chết.
Dư Tử Kiếm cảm thấy tay phải bị nắm đến đau, thấy khắp mặt Hoa Thừa Lộ là vẻ lo lắng:
“Ngươi đang lo cho linh thạch của ngươi sao?”
“Ta đang lo cho hắn!”
Hoa Thừa Lộ đột nhiên hiểu ra, mặt đỏ lên:
“Ơ kìa, ngươi. Bây giờ mà còn có tâm trạng đùa giỡn.”
“Yên tâm đi, Thừa Lộ, hắn không giống loại người sẽ bị mấy chiêu này đánh bại đâu.”
Dư Tử Kiếm vỗ vỗ tay Hoa Thừa Lộ, hình như có hình bóng gì đó hiện lên trên người Lý Thanh Sơn, đó chính là ý chí bất khuất.
Liễu Trường Khanh khẽ mỉm cười, mặc dù tính tình Sở Thiên chưa được tốt, nhưng thực lực không có gì để bàn, không chỉ chân khí gấp mười lần người thường, mà còn có sự giúp đỡ của Ngũ Hành tương sinh, cho nên uy lực pháp thuật cũng cực mạnh.
Lý Thanh Sơn không rõ nông sâu mà muốn quyết đấu với hắn, thế thì chính là tự mình chuốc lấy khổ, ăn phải chiêu này, cho dù không chết thì cũng bị thương nặng, không thể tiếp tục chiến đấu!
Sở Thiên cười to ầm ĩ tựa như lần quyết đấu trước:
“Dựa vào ngươi mà cũng muốn nhường ta ba chiêu! Hàn tướng quân, xong chiêu này là ta thắng chứ!”
Hàn An Quân đứng ở cách đó không xa, đứng im tựa như một pho tượng đá, cứ như không nghe thấy Sở Thiên đang nói gì, nhưng bỗng đột nhiên hắn giơ tay lên chỉ về phía trong biển lửa.
Sở Thiên cau mày nhìn thì con ngươi đột nhiên co rút, trong đôi mắt đó là bóng dáng Lý Thanh Sơn đứng trong biển lửa nhưng chẳng mất cọng tóc nào, thậm chí tư thế đứng cũng không thay đổi, quanh người hắn được bap phủ bởi một tấm màn ánh sáng màu xanh lam nhạt hình bầu dục, mặc kệ ngọn lửa hừng hực tấn công thế nào thì nó vẫn không hề nhúc nhích.
Lý Thanh Sơn mở miệng nó:
“Ba chiêu!”
Thủy Mạc thuật, đây là một môn pháp thuật khá là nổi tiếng trong rất nhiều pháp thuật hệ Thủy. Đó là pháp thuật có tính phòng ngự, có thể hóa giải các nguồn sức mạnh, triệt tiêu đòn công kích.
Nhưng một Thủy Mạc thuật của Luyện Khí sĩ tầng thứ bảy sao có thể chống lại được với Liệt Diễm Hỏa Điểu của Sở Thiên được đây? Không chỉ riêng Sở Thiên, mà đến cả Liễu Trường Khanh cũng nghĩ mãi không ra.
Lý Thanh Sơn cười nói:
“Sao rồi, có muốn ta nhường ngươi thêm ba chiêu không?”
“Nếu như ngươi điếc không sợ súng thì cũng đừng trách ta ra tay vô tình!”
Sở Thiên nổi giận, hai tay kết thành con dấu, tốc độ cực nhanh, cứ như bỗng dưng có thêm mấy đôi tay vậy.
Lý Thanh Sơn cũng không nhân cơ hội này để tấn công, mà chỉ quan sát bàn tay, dường như hắn thật sự quyết định muốn nhường ba chiêu. Dù rằng gia chủ các gia đều cảm thấy hắn như vậy là quá bất cẩn, nhưng trong lòng hắn lại có tính toán khác.
Sở Thiên vừa thu hai tay lại thì tất cả ảo ảnh đều biến mất không thấy tăm hơi, rồi bỗng nhiên đập một cái xuống mặt đất trước ngực.
Một tiếng nổ ầm ầm khó mà tin nổi vang lên, những người đứng xem đều cảm thấy bục cao dưới chân tựa như đang rung chuyển, giống như động đất vậy. Chỉ thấy một khe nứt lan từ chỗ Sở Thiên đến dưới chân Lý Thanh Sơn chỉ trong chớp mắt.
Một bàn tay khổng lồ màu vàng đất vươn ra từ dưới đất rồi chộp về phía Lý Thanh Sơn, năm ngón tay thô to chụm lại tựa như cột đá.
Lý Thanh Sơn nhảy lên một cái, cưỡi mây đạp gió bay lượn lờ trên đấu trường rồi nhìn xuống phía dưới.