Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 543 - Chương 543: Quyết Đấu

Chương 543: Quyết Đấu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 543: Quyết Đấu


Trên một trong những bục cao, có một đám để tử Pháp gia đang ngồi và đứng, trong số đó không hề thiếu những khuôn mặt quen thuộc mà Lý Thanh Sơn biết.

“Sao tên nhóc kia còn không tới? Không phải là lại sợ chứ!”

“Một lần tặng không mấy ngàn viên linh thạch, sao ta không gặp đối thủ tốt như vậy chứ?”

“Đừng nói thế, người ta là trưởng đệ tử của Tiểu Thuyết gia, ngươi không đắc tội nổi đâu!”

Ngô Cấn nói vô cùng nghiêm túc.

Gây nên một trận cười to, Ngô Cấn cũng cười ha hả, rất chi đắc ý.

“Dung Chỉ, lần này ngươi đặt bao nhiêu.”

Tiền Dung Chỉ đáp:

“Giống lần trước.”

“Giống lần trước? Ngươi không đổi?”

Lần trước Tiền Dung Chỉ đặt Lý Thanh Sơn nên thua kha khá linh thạch, sau đó Ngô Cấn đã chế giễu Lý Thanh Sơn một phen, không ngờ lần này nàng vẫn đặt như vậy, khiến Ngô Cấn cảm thấy khá khó chịu.

Hiện tại nàng có rất nhiều người theo đuổi trong Bách Gia kinh viện, thậm chí có vẻ như còn hơi mập mờ với thiên tài Sở Thiên, với hắn thì cứ luôn lúc gần lúc xa.

Vương Phác Thực cúi đầu, hỏi Hoa Thừa Tán ở bên cạnh:

“Lần ngươi ngươi đánh cược bao nhiêu?”

Hoa Thừa Tán ngồi xếp bằng ở bên mép khán đài, cũng không quay đầu lại mà chỉ duỗi hai ngón tay ra:

“Hai ngàn, lần trước thua nên kiểu gì lần này cũng phải bù lại!”

Vương Phác Thực nói tiếp:

“Ngươi tin tưởng hắn như thế?”

Hoa Thừa Tán cười nói:

“Lần này mà thua thì lần sau ta sẽ cược bốn ngàn.”

“Đến rồi, đến rồi!”

Bên dưới vang lên một loạt tiếng hò hét, làm mọi người đều ngửa đầu nhìn.

Một đám mây kéo theo chiếc đuôi mây thật dài bay nhanh tới, khi lướt qua một tòa tháp cao thì Tiểu An nhảy xuống, đáp ở bên cạnh Nhất Niệm đại sư. Nhất Niệm đại sư cười khổ nhìn vị trưởng đệ tử đã lâu không gặp của mình, nhưng lại không biết nên phê bình hay là khen nữa, tốt xấu gì cũng được tính là có ngưởi ở bên cạnh.

Quy củ bất thành văn trong Bách Gia kinh viện là chỉ có trưởng đệ tử mới có thể cùng đứng cạnh gia chủ, tuy rằng bục cao nhất kia rất rộng rãi nhưng không thể có nhiều hơn hai người ở trên đó.

Hoa Thừa Tán nói:

“Lão Vương, năm đó ngươi có tiến bộ nhanh vậy không?”

“Tư chất của ta là hệ Thủy, có điều là cấp Ất.”

Vương Phác Thực có thể thi triển Địa Ngục hàn băng, đương nhiên không lạ gì với pháp thuật thực dụng nhất của hệ Thủy này. Nhưng khi hắn đạt Luyện Khí tầng thứ mười thì cũng không nhanh được như vậy.

“Tốc độ như thế này thì có vẻ như không chỉ là cấp trên Giáp rồi.”

Hoa Thừa Tán trầm ngâm nói.

Trận pháp kiểm tra thuộc tính chỉ nhằm vào Luyện Khí sĩ, cấp trên Giáp đã là tư chất cực kỳ hiếm có, thiết lập nó kiểm tra cấp cao hơn hơn cũng không có ý nghĩa gì.

Sau khi Lý Thanh Sơn tu đến Linh Quy Trấn Hải Quyết tầng thứ hai, độ cảm nhận thủy linh đã tăng lên nhiều, cho nên mới có thể cảm nhận được rằng bên ngoài đã có tuyết rơi dù đang ở trong động phủ bế quan. Cũng giống như Ngưu Ma Đại Lực Quyền và Hổ Ma Luyện Cốt Quyền vậy, Linh Quy Trấn Hải Quyết cũng dần dần thay đổi thể chất của hắn.

Dùng trận pháp của nhân loại để kiểm tra thuộc tính Thủy của linh quy, há không phải là chuyện đáng cười ư? Bản thân linh quy đã là nước, không, là chúa tể của nước mới đúng.

Sau khi Tiểu An đáp xuống, đám mây kia đâm nghiêng lao xuống, không hề giảm tốc độ, cứ thế xông thẳng xuống mặt đất.

Một tiếng ầm ầm vang lên, mây mù nát tan, bụi đất bắn lên bốn phía.

Dư Tử Kiếm cảm thấy tay phải của mình bị nắm chặt lấy, chỉ thấy khuôn mặt Hoa Thừa Tán đầy vẻ căng thẳng.
“Ngươi đang lo lắng cho hắn sao?”

Hoa Thừa Lộ nhỏ giọng nói.

“Ngốc nghếch, ta cược rất nhiều linh thạch đó!”

Hoa Thừa Tán chăm chú nhìn vào đám bụi mù, khi thấp thoáng thấy một bóng người đứng thẳng thì mới yên lòng.

Bụi mù tan hết, Lý Thanh Sơn đứng vững như núi, khóe miệng hiện ra nụ cười hờ hững, khuôn mặt đồng cổ lộ ra sự tự tin mãnh liệt. Một bộ thanh sam vốn nên trông nho nhã, nhưng khi khoác trên người hắn thì vẫn cứ lộ ra khí thế dũng mãnh.

Lúc này, vừa tới giờ.

Hàn An Quân – người đứng đầu Binh gia là người chủ trì trận quyết đấu, mở miệng nói:

“Trong lúc quyết đấu, không được sử dụng linh đan, linh phù, con rối, linh thạch, một khi vi phạm quy định thì lập tức phán thua.”

Đây chính là quy định khi quyết đấu ở Bách Gia, người quyết đấu thiên về luận võ so tài, tăng cường tính cạnh tranh, chứ không phải là quyết đấu sinh tử.
Một khi nhờ đến sự giúp đỡ của những thứ bên ngoài thì sẽ biến thành một trận chiến tốn kém không có ý nghĩa, bỗng nhiên lãng phí một lượng lớn tài nguyên, mà đây cũng không được kinh viện chấp thuận, lý do để chủ nhân một gia như Hàn An Quân làm trọng tài cũng là để đảm bảo vào lúc mấu chốt có thể dừng trận quyết đấu, tránh xảy ra thương vong.

Sau khi nói rõ quy tắc, Hàn An Quân cũng không phí lời nữa:

“Các ngươi có ý kiến gì khác không?”

“Không có.”

“Không có.”

“Bắt đầu!”

Người khổng lồ bằng gỗ cầm cây búa lớn trong tay, sau đó đập vào chiêng đồng còn cao hơn cả hắn.

Âm thanh tựa như sấm sét truyền khắp toàn bộ Đại Tranh đảo, dạo đàn chim sợ bay tán loạn, cuối cùng trận quyết đấu cũng bắt đầu.

Sở Thiên nói:

“Ta còn tưởng rằng ngươi lại muốn tránh trận đấu cơ chứ? Hừ, xem xét việc ngươi đưa nhiều linh thạch cho ta như vậy nên ngươi ra tay đi, ta chấp ngươi ba chiêu.”
Bình Luận (0)
Comment