Chương 542: Đòi Nợ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 542: Đòi Nợ
Từ sau Luyện Khí tầng thứ sáu trở đi, có vẻ như muốn chuyển hóa chân khí, mạnh mẽ tấn công các huyệt đạo dựa vào linh lực cuồn cuộn không ngừng là điều không hề dễ dàng.
Lúc này, kiếm khí trong đan điền đưa ra sự dẫn dắt rất tốt cho Lý Thanh Sơn, hắn thử hòa kiếm khí vào trong chân khí để cưỡng chế đả thông kinh mạch, đánh vào các huyệt đạo, không ngờ thế mà lại thành công.
Chân khí của hắn vốn cực kỳ tinh khiết, lại có được sự trợ giúp của kiếm khí trong đan điền, nên sẽ không có bất kỳ bình cảnh gì xuất hiện trong các cửa ải thăng cấp trên con đường Luyện Khí đạo, quyển Thảo Tự Kiếm Thư này quả nhiên là vật phi phàm.
Lưu Xuyên Phong chỉ thấy Lý Thanh Sơn bước một bước ra bên ngoài hành lang, mây khói nhanh chóng tụ lại dưới chân hắn, tốc độ thi triển pháp thuật nhanh lạ thường.
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Đương nhiên là đi tìm Sở Thiên, vẫn nên đòi lại số linh thạch kia thì tốt hơn.”
Lý Thanh Sơn phất tay mà không quay đầu lại, Tiểu An cũng nhảy lên đám mây, chỉ nghe vèo một tiếng, đám mây bay nhanh thoăn thoắt, để lại một cái đuôi thật dài.
Đại Hiền đảo Nho gia, Phật gia có rừng tháp thì Nho gia lại có rừng bia.
Một loạt tấm bia to lớn màu xám đen phát sáng ghi chép lại câu chuyện thuở bình sinh của các bậc tiền bối đại hiền của Nho gia, dùng để khích lệ các hậu bối ngày sau.
Sở Thiên và một đám đệ tử Nho gia ngồi ở phía trước một tấm bia đá to lớn, nghe giáo thụ giảng giải về những chuyện xưa đến bực mình. Đại hiền chó má gì, có thể sánh được với thiên nhân sao?
Sở Thiên chỉ thấy giáo thụ đột nhiên ngừng nói rồi nhìn về phía sau mình, vừa quay đầu lại bỗng mở ro hai mắt, chỉ thấy Lý Thanh Sơn đang nghiêng người dựa vào một tấm bia đá, mỉm cười và nhìn mình. Hắn không hề có chút cảm xúc suy sụp hay là căm hận nào dù thua quyết đấu, thậm chí còn vẫy tay một cái như đang chào hỏi với người bằng hữu cũ vậy.
Hơn nữa, hơn nữa hắn vậy mà cũng đã đạt tới Luyện Khí tầng thứ bảy giống như mình. Điều này làm cho Sở Thiên – kẻ hy vọng nhìn thấy dáng vẻ chó nhà có tang của Lý Thanh Sơn thất vọng tràn trề, hắn đột nhiên đứng bật dậy mà không thèm quan tâm là mình còn đang ở trong lớp học.
“Lý Thanh Sơn!”
“Cũng đến giờ rồi, hôm nay dừng ở đây thôi.”
Giáo thụ nhìn sắc trời, hắn không muốn đắc tội với đệ tử thiên tài Sở Thiên tương lai rộng mở này, hơn nữa cũng không có mấy người thực sự tình nguyện nghe tiết học này.
Đám đệ tử Nho gia tụ tập lại bên cạnh Sở Thiên, cùng nhìn về phía Lý Thanh Sơn ở cách đó không xa, trong ánh mắt toàn là vẻ khinh thường.
Sở Thiên nói:
“Ngươi còn dám tới?”
Lý Thanh Sơn đáp lại:
“Có gì không dám?”
“Ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ là nhận thua với ta, như vậy mới giống một nam nhân chữ, gọi một tiếng lão đại xem nào. Từ đây chúng ta…”
“Ngươi từng thắng ta rồi sao?”
Lý Thanh Sơn cắt ngang lời hắn, Sở Thiên lập tức giận dữ, chỉ vào Lý Thanh Sơn:
“Ngươi đừng tưởng rằng giả vờ thành một con chó vô lại thì ta hết cách tóm được ngươi.”
Lý Thanh Sơn hỏi lại:
“Sao nào, có muốn ta cho ngươi một cơ hội để ngươi thắng một lần hay không?”
“Hóa ra là như vậy, được, ta đồng ý, ta chỉ sợ ngươi cong đuôi bỏ chạy giữa chừng thôi!”
Sở Thiên cười khẩy nói, đám đệ tử Nho gia cũng cười vang ha hả.
Lý Thanh Sơn duỗi bốn ngón tay ra và nói:
“Lần này chúng ta sẽ đánh cược bao nhiêu, bốn ngàn vien linh thạch!”
Tiếng cười chợt ngừng lại, những đệ tử Nho gia đến nghe tiết học này đều là đệ tử mới vào, từ lúc sinh ra đến giờ đều chưa từng thấy nhiều linh thạch như vậy, vì thế mà bị con số này dọa sợ chết khϊếp là điều khó tránh khỏi, mà Sở Thiên cũng hơi sững sờ.
Lý Thanh Sơn nói:
“Thế nào, không có nhiều linh thạch như vậy sao? Có muốn ta cho ngươi mượn hay không?”
“Được, nếu ngươi muốn tặng linh thạch cho ta thì sao ta lại không đồng ý được?”
Sở Thiên cười mỉa, trong lòng vui mừng như điên, tràn đầy sự tự tin tuyệt đối. Hiện tại hắn đã lĩnh hội Ngũ Hành Đại Thủ Ấn cực sâu, do là kiếm tu năm loại chân khí, Ngũ Hành tương sinh, cho nên chân khí không chỉ gấp mười lần so với Luyện Khí sĩ tầng thứ bảy bình thường thôi đâu, làm sao có thể thất bại được?
“Địa điểm vẫn vậy, thời gian thì quyết định là ba ngày sau đi, tránh lại gặp chuyện gì làm phiền, để tiểu nhân đắc chí!”
“Lần này, ta sẽ để ngươi thua tâm phục khẩu phục.”
Sở Thiên hung dữ nói, hắn không chỉ muốn thắng, mà còn muốn làm nhục Lý Thanh Sơn một phen, khiến Lý Thanh Sơn biết rõ sự chênh lệch giữa phàm nhân và thiên tài.
…
Ba ngày sau, trên đại diễn võ trường của Binh gia.
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Sơn đến Đại Tranh đảo, chỉ thấy đại diễn võ trường chính là một đấu trường to lớn, nhưng không hề có chỗ ngồi lít nha lít nhít, xung quanh có những bục cao được dựng lên san sát nhau với độ cao khác nhau, đó chính là nơi đã quan sát đấu võ. Nhìn từ xa xa thì có thấy nó được chia thành tầng nấc rõ ràng, rất nhịp nhàng, không hề lộn xộn chút nào, hiển nhiên cũng là tác phẩm của kiến trúc sư Mặc gia.
Sở Thiên đứng chắp tay, bạch y bồng bềnh, tuy rằng vẻ ngoài không được coi là tuấn mỹ nhưng vì có sức mạnh to lớn, nên trông cũng tràn ngập khí thế mãnh liệt ở trong mắt người khác.
Các bục cao xung quanh đầy ắp người, hiển nhiên trận đánh cược như vậy đã hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ Bách Gia kinh viện.
Trên hàng ghế khách quý ở chỗ cao nhất cũng thấp thoáng bóng người mờ mở đang đứng.
Vương Phác Thực ngước nhìn mặt trời, sắp đến giờ rồi.
Nhưng Lý Thanh Sơn vẫn chưa tới, những khán đài khác cũng dồn dập bàn luận.