Chương 541: Hồi Sinh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 541: Hồi Sinh
Trên Vân Hư đảo, rừng trúc đình viên.
Tuyết đọng đầy đình, không ai quét dọn, có lẽ chỉ có ở Tiểu Thuyết gia mới có tình huống như vậy, nhưng nó cũng duy trì được lớp tuyết tinh khiết nhất, không bị dính bẩn chút nào.
Trúc như quân tử, không thay đổi diện mạo vốn có, trong trẻo như cũ, nhưng có vài cây lại bị ép cúi xuống vì tuyết đọng, tựa như muốn nhặt một bông hoa tuyết vậy.
Cánh cửa rộng mở, làm gió se se lạnh cuốn theo hoa tuyết đáp xuống trên tấm gỗ trúc, trời tuyết cũng dần chìm vào bóng tối.
Tựa như một bức tranh phỏng cảnh được khảm đẹp nhất, đương nhiên cũng chỉ có tu hành giả mới có thể thản nhiên không để ý đến lạnh giá như vậy, tĩnh tâm tận hưởng nó.
Lưu Xuyên Phong mặc một bộ đồ mỏng màu xanh, đang cúi đầu múa bút thành văn, dường như dù là giá lạnh hay là phong cảnh thì cũng không thể làm hắn thay đổi chút sắc mặt.
Hiển nhiên Vân Hư xã đã bắt đầu phát huy tác dụng đáng kinh ngạc, hình như trái tim đam mê viết tiểu thuyết của hắn đã nồng cháy trở lại, chăm chú viết biên soạn ra chuyện xưa.
Đương nhiên, những chuyện xưa này đã không còn yếu tố sắc dục, nhưng cũng còn cách xa sự tao nhã nhiều lắm.
Lời nói của Lý Thanh Sơn đã truyền cho hắn nguồn cảm hứng sâu sắc, hiện tại hắn đã hiểu rõ, cái mà mình muốn chinh phục không phải là người thanh cao ngâm thơ làm phú.
Không cần sự gợi ý của bất kỳ ai, gì mà thiếu niên đi rơi xuống vách núi rồi tìm thấy dị bảo, hay tình tiết kinh điển tiểu thư bỏ trốn với thư sinh nghèo dồn dập hiện ra dưới ngòi bút, được người kể chuyện tô điểm cho đẹp rồi truyền vào trong tai hàng nghìn hàng vạn bình dân bách tính. Tốc độ hội tụ sức mạnh niềm tin đột nhiên tăng tốc.
Đương nhiên, quá trình này cũng không hề thuận buồm xuôi gió, vì nâng cao hiệu suất mà hắn đã viết rất nhiều văn án, tiếp tục nghe Vân Hư xã phản hồi lại, nếu được đồng ý thì tiếp tục viết tiếp, nếu không thì lập tức thay đổi, mọi thứ đều là vì phục vụ độc giả và thính giả.
Hiện tại, hắn đang viết tiếp cuốn tiết thuyết mới viết được một nửa, đây là cuốn tiểu thuyết được chấp nhận và ủng hộ nhiều nhất trong số vô vàn cuốn tiểu thuyết của hắn, bốn chữ Chủ Nhân Phong Nguyệt cũng bắt đầu có chút danh tiếng.
Rất lâu rồi hắn không đi Vân Vũ lâu, không phải vì lời nhắc nhở của Lý Thanh Sơn, mà là hoàn toàn không có thời gian, sắp phải nộp bản thảo rồi, còn phải cho những người kể chuyện kia có thời gian để hiểu rõ chuyện xưa nữa.
Hắn muốn liều mạng viết, liều mạng mà viết, nếu có thể thì hắn muốn tiếp tục viết tiếp chuyện xưa này, một, hai, ba bốn năm phần... Hắn không chiến đấu vì mình, mà là vì toàn bộ Tiểu Thuyết gia, nó đang chấn hưng ở trong tay hắn!
Tùng tùng tùng:
“Có ai ở nhà không?”
Lưu Xuyên Phong dồn sức ngẩng đầu lên, bởi vì tinh thần còn chìm đắm trong chuyện xưa nên hai mắt mờ mịt, trông có vẻ hơi chất phác, nhưng hắn dần dần thấy rõ, người đứng dưới hành lang kia, ngăn cản cảnh trời tuyết kia chính là trưởng đệ tử Lý Thanh Sơn mà hắn sáng nhớ chiều mong.
“Đồ đệ yêu quý, cuối cùng ngươi cũng ra ngoài!”
Lưu Xuyên Phong nhào tới.
Lý Thanh Sơn vung tay đẩy hắn ra, hét to về phía trời tuyết:
“Tiểu An, đến đây!”
“Sao ngươi bế quan lâu như vậy, không phải là thật sự sợ Sở Thiên đấy chứ, ngươi sợ thì nói sớm đi, hại ta thua nhiều linh thạch như vậy, ngươi biết không? Hắn đã đạt tới Luyện Khí tầng thứ bảy, nghe nói gần đây còn muốn đột phá, đúng là người sau còn làm người ta tức chết hơn người trước…”
Lưu Xuyên Phong bưng trà rót nước, lải nhải liên miên nhưng đột ngột dừng lại, trợn to hai mắt.
“Ngươi...Ngươi đã đạt tới Luyện Khí tầng thứ bảy.”
Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được khí tức tỏa ra từ người Lý Thanh Sơn, rõ ràng là Luyện Khí tầng thứ bảy.
“Đúng vậy!”
Lý Thanh Sơn khẽ mỉm cười, đặt chén trà vào lòng bàn tay Tiểu An:
“Vào lúc luyện khí có xảy ra chút chuyện bất ngờ, vì thế cần nhiều thời gian một chút.”
Khuôn mặt Lưu Xuyên Phong tràn đầy vẻ khó mà tin nổi, chuyện bất ngờ gì có thể làm cho một Luyện Khí sĩ vừa mới đạt Luyện Khí tầng thứ sáu thăng cấp lên Luyện Khí tầng thứ bảy chỉ trong vài tháng.
Tu hành đạo càng lên cao càng khó khăn, sau khi ngưng tụ khí hải thì còn lại “ba mạch Nhâm Đốc Xung”, có thể tu hành trong mười năm đã coi là nhanh, lại dùng thêm mười năm để đả thông Thập Nhị Chính Kinh khắp người, đạt đến đỉnh cao của Luyện Khí sĩ, Luyện Khí tầng thứ mười.
Sau đó còn có đôi ba lần mười năm mới có thể chậm rãi lĩnh ngỗ bước cuối cùng, hoặc có thể nói là bước đầu tiên, Trúc Cơ.
Có thể đạt đến Luyện Khí tầng thứ mười trước khi năm mươi tuổi đã được cho là tinh anh, trước bốn mươi là anh kiệt, trước ba mươi chính là thiên tài.
Đây chính là con đường mà đại đa số Luyện Khí sĩ có thiên phú, thậm chí là tu sĩ Trúc Cơ đã đi, cũng không hề thiếu những thiên tài như Hoa Thừa Tán xuất hiện, nhưng đây đều là thiên tài danh tiếng hiển hách.
Mà giờ Lý Thanh Sơn mới mười bảy tuổi, nếu cứ tiếp tục tu hành với tốc độ này thì cũng ung dung bước vào hàng ngũ thiên tài rồi.
Nếu hắn biết thời gian thực sự mà Lý Thanh Sơn tu luyện, e rằng sẽ kinh ngạc đến mức rớt cả con ngươi ra ngoài, chỉ tốn vẻn vẹn ba tháng mà không phải là chín tháng như Lưu Xuyên Phong nghĩ.
Tuy rằng có thể hấp thụ linh khí thiên địa cuồn cuộn không ngừng, nhưng luyện khí đâu chỉ cần mỗi linh khí là đủ, ban đầu hắn cũng không tu luyện đến Luyện Khí tầng thứ bảy nhanh như vậy, mãi đến tận khi hắn phát hiện một tác dụng thần kì khác của kiếm khí trong đan điền.
Mạnh mẽ khai thông kinh mạch.