Chương 540: Thành Công - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 540: Thành Công
Lý Thanh Sơn cầm hai quyển Thảo Tự Kiếm Thư trong tay rồi cùng truyền chân khí vào, khi chân khí biến thành kiếm khí ác liệt bắn ngược lại thì bị giấu hết “góc nhọn” sắc bén, không thể làm tổn thương hắn chút nào nữa.
Cuối cùng cũng hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm đạo ẩn chứa trong quyển Thảo Tự Kiếm Thư thứ hai, giờ phút này, hắn phải dung hợp hai quyển Thảo Tự Kiếm Thư này vào trong khí hải đan điền của mình.
Hai nguồn kiếm khí, một bên mạnh mẽ còn một bên thì yếu ớt, vừa gặp nhau trong khí hải đan điền đã chiến đấu quyết liệt, cứ như không phải có cùng nguồn gốc mà là kẻ thù một mất một còn vậy.
Lý Thanh Sơn cũng không sử dụng Linh Quy Trấn Hải Quyết để cưỡng ép trấn áp, mà cật lực khống chế chúng dựa vào niềm tin, dần dần thì luồng kiếm khí mạnh mẽ kia chiếm thế thượng phong, nuốt chửng kiếm khí yếu ớt, hai bên hòa làm một thể, hóa thành trăm tia kiếm khí cực ác liệt.
Bởi vì đã luyện hóa hoàn toàn, nên nguồn kiếm khí với uy lực to lớn này cũng không hề kém Thảo Tự Kiếm Thư cực phẩm, hơn nữa còn dễ sai khiến nên càng có tác dụng tuyệt vời, có thể tưởng tượng được, nếu đang trong thời gian tranh đấu với người khác mà đột nhiên triển khai mấy chiêu này, chẳng có mấy người có thể chống đỡ được.
Một tia sáng màu vàng xuất hiện ở phía sau Lý Thanh Sơn, bảo kiếm kim cương to lớn chém xuống đầu hắn.
Lý Thanh Sơn chắp tay thành kiếm rồi đặt ngang lêи đỉиɦ đầu.
Kim Cương kiếm giao chiến kịch liệt với kiếm khí, tạo ra ra một loạt tiếng kim loại va chạm vang rền.
Kim Cương kiếm đè xuống một chút, Lý Thanh Sơn đẩy Kim Cương kiếm ra, nhanh chóng tiến lên phía trước:
“Ngươi lại đánh lén ta.”
Vì để tăng cao khả năng khống chế kiếm khí, Lý Thanh Sơn từng để Tiểu An đánh lén mình bất cứ lúc nào, để kíɧ ŧɧíɧ ra kiếm khí khi cảm nhận được nguy hiểm, cách này vẫn được coi là không tệ đối với một người am hiểu thực chiến như Lý Thanh Sơn, chẳng qua hình như nàng bắt đầu nghiện đánh lén luôn rồi.
“Chẳng phải ngươi muốn đánh bại ta bằng kiếm khí hay sao?”
Tiểu An nở nụ cười hì hì, người kiếm hợp nhất, Kim Cương kiếm hóa thành vệt sáng vàng tựa dải lụa, gào thét mà tới.
“Ngươi coi thường ta!”
Lý Thanh Sơn lấy một thanh trường kiếm là linh khí hạ phẩm ra, vung kiếm tiến lên.
Mũi kiếm va chạm, Lý Thanh Sơn chợt quát một tiếng, kiếm khí ở đan điền truyền vào thân kiếm cuồn cuộn không dứt, Kim Cương kiếm nứt vỡ thành từng khúc.
Cùng lúc đó trường kiếm cũng vỡ vụn, Kim Cương kiếm vừa vỡ tan thì cũng lộ ra thân thể nhỏ nhắn của nàng. Lý Thanh Sơn ôm lấy Tiểu An, mạnh mẽ vân vê gò má của nàng, còn cù lét cho nàng nhột:
“Ai bảo ngươi bướng bỉnh này!”
Tiểu An bật ra tiếng cười tựa chuông bạc.
Lý Thanh Sơn ngồi xuống đất, đặt nàng lên đùi:
“Ngươi không nhường đấy chứ?”
Tiểu An tựa vào l*иg ngực hắn, ngẩng đầu nhìn hắn bằng đôi con ngươi lóe sáng tựa như tinh linh, sau đó ra sức lắc đầu một cái, mái tóc dài như tảo biển đong đưa tựa gợn sóng.
Lý Thanh Sơn nói:
“Thật sao?”
Tiểu An cười gật gù:
“Thật mà.”
Dù Kim Cương Phục Ma Công là một môn diệu pháp uyên thâm của Phật gia, nhưng tu vi tầng thứ nhất thực sự không đủ để ngăn chặn kiếm khí mãnh liệt có uy lực gần như linh khí cực phẩm.
Lý Thanh Sơn cười ha hả:
“Tiểu An đã nói muốn đánh bại ngươi bằng kiếm khí mà, thế mà ngươi còn mạnh miệng.”
“Biết ngươi lợi hại rồi, được chưa.”
Tiểu An bĩu môi.
Nhưng mà Kim Cương Phục Ma cần phải có sự căm giận, muốn khắc chế kẻ thù bằng kiếm đạo thì phải có sát ý. Mà nàng thì không thể nào có loại ý nghĩ đó với Lý Thanh Sơn được. Bất kể là do Kim Cương Pháp Thần của Phật chí ma, hay là kiếm đạo tối cao trong Thảo Tự Kiếm Thư thì nàng đều không phát huy được nửa uy lực của chúng.
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta chuẩn bị xuất quan đi!”
Lý Thanh Sơn nói, thời gian bế quan lần này thực sự đã vượt ra ngoài dự tính ban đầu.
“Ta còn muốn tu hành ở đây thêm một khoảng thời gian, được không?”
Tiểu An cắn môi dưới, hai mắt mở thật to tràn đầy vẻ mong đợi.
Ai có thể từ chối ánh mắt như thế này đây?
Lý Thanh Sơn cúi đầu, để trán kề trán sát trên đầu nàng:
“Được, nghe lời ngươi, dù sao cũng không có đan dược, cho nên ở lại đây luyện cũng không tệ.”
Tiểu An nhoẻn miệng cười, tu hành ở chỗ nào cũng không có gì khác biệt đối với nàng, nhưng có thể bế quan cùng hắn vẫn là chuyện làm cho nàng hài lòng nhất. Không bị bất kỳ ngoại vật nào quấy rầy, ở trong động phủ kín mít này, ở chung sớm chiều, không chia lìa một giây một phút nào. Không khác gì một cái cảng tránh gió, tránh né tất cả mưa gió ở thế giới bên ngoài.
Ở sâu dưới lòng đất này, Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên.
Dù cách tầng tầng lớp lớp trận pháp, muôn vàn lớp đất dày đặc, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ được sự dao động khác thường của linh khí thiên địa, đó là điều mà yêu đan linh quy nói cho hắn biết.
Ngón cái của Tiểu An nhẹ nhàng chạm vào từng đốt ngón tay của ngón giữa, bấm tay tính toán mấy lần, sau đó tự tin nói:
“Có tuyết rồi.”
Lý Thanh Sơn hỏi:
“Đi ra ngoài chơi ném tuyết chứ?”
Tiểu An đáp nhanh:
“Được!!”
Thế là, cửa lớn của đồng phủ dưới lòng đất ầm ầm mở ra.