Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 555 - Chương 555: Báo Thù

Chương 555: Báo Thù - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 555: Báo Thù


Lý Thanh Sơn đưa Tiểu An rời khỏi Vân Hư đảo, véo má Tiểu An một cái. Nàng lại dựa vào lóng hắn, càng cười lớn hơn, khiến Lý Thanh Sơn không biết phải làm sao.

Lúc này trời còn chưa sáng, là thời điểm trời đen nhất, Bách Gia Kinh Viện chìm trong cảnh tịch mịch, chỉ nghe tiếng sóng cả chập trùng mãi không ngừng nghỉ dưới lớp băng.

Dù Luyện khí sĩ có thể không ngủ không nghỉ liên tục mấy ngày đêm, nhưng nếu không cần thiết vẫn sẽ ngày đi đêm nghỉ giống người bình thường, duy trì tinh thần khỏe mạnh, hỗ trợ cho việc tu hành.

Lý Thanh Sơn muốn hoạt động cũng không biết nên đi đâu cho phải. Ba ngày qua, ngột ngạt đè nén trong lòng mãi không xả ra được.

Bỗng nhiên lòng thoáng động. Chẳng phải mình còn có thù chưa báo hay sao?

Hách Bình Dương đang ôm chăn mền ngủ say sưa, chợt nghe tiếng đập cửa rầm rầm, đi đến mở cửa ra xem thì thấy Lý Thanh Sơn và Tiểu An đứng trước cửa.

Lý Thanh Sơn kể việc Hà Dịch Thế điều tra thế nào ở Ưng Lang Vệ, cố ý hãm hại hắn ra sao.

Hách Bình Dương nghe thấy cũng giận, không nói hai lời, mặc ngay quần áo vào:

"Xử hắn!"

Hai người lại đi gõ cửa phòng Trương Lan Thanh. Trương Lan Thanh suy tư một chút:

"Đợi một lát."

Quay lên lầu, mơ hồ nghe thấy tiếng oán trách của một nữ tử, còn Trương Lan Thanh thì lại khẽ khàng khuyên bảo.

Hai người nhìn nhau cười. Lý Thanh Sơn nghĩ, dù tu vi của Trương Lan Thanh không cao nhưng dạo gần đây đúng là thoải mái, đâu như hắn ngày nào cũng ở Vân Hư đảo đối mặt với mấy lão già viến mấy quyển da^ʍ thư thô tục.

Chợt suy nghĩ muốn tìm nữ nhân làm ấm giường. Mấy bóng hình hiện lên, Hoa Thừa Lộ hơi nhỏ, Dư Tử Kiếm cũng không tệ, nhưng vẫn chưa có vẻ trưởng thành, Hàn Quỳnh Chi cũng được, nhưng hình như đã lâu lắm rồi không gặp nàng.

Nói ra thì chỉ có mỗi Thu Hải Đường Thu môn chủ thôi. Dù vợ bạn không thể lừa, nhưng chỉ thầm nghĩ trong lòng một chút thôi, Tiểu Hoa, ngươi đừng trách ta.

Tiểu An nhìn Lý Thanh Sơn, thấy biểu cảm của hắn hơi lạ, hơi giống Lưu Xuyên Phong. Lây cái gì đó xấu cho Lý Thanh Sơn, nàng đang nghĩ có nên gϊếŧ chết hắn hay không.

Đang cân nhắc thì Trương Lan Thanh đã xuống lầu. Lý Thanh Sơn nói:

"Thành thật xin lỗi, đã quấy rầy thú vui của ngươi."

Trương Lan Thanh hơi đỏ mặt:

"Thú vui gì chứ, chúng ta đi thôi!"

Sắc trời còn đen ngòm, nhưng từng dãy đèn chiếu sáng con đường, các kiến trúc có hình dạng kỳ quái đứng lặng trong bóng đêm, có chút viễn tưởng.

Dù Lý Thanh Sơn từng so sánh Bách Gia Kinh Viện với trường đại học, nhưng thân phận và địa vị của luyện khí sĩ không phải thứ mà sinh viên có thể so được. Một cái ký túc chật không thể cho ra lão đại lão nhị được.

Giống là giống ở chỗ có thể thông qua công trình do đệ tử Mặc gia thiết kế là có thể chứng minh thực lực của hắn.

Chỗ ở của Hà Dịch Thế ở ngay phía tây Thần Cơ đảo, hắn cũng đang ngủ, nhưng ngủ không yên. Lý Thanh Sơn một trận thành danh, nỗi sợ hãi của hắn lúc này ngày càng tăng.

Hắn từng nghe nói về Lý Thanh Sơn, biết khi ở thành Gia Bình, hắn có biệt danh là "Hổ Đồ", tàn nhẫn hiếu chiến, khiến hắn ta ngủ cũng giật mình dậy mấy lần nên phải bày cơ quan dày đặc bên ngoài, nhưng cũng không an tâm chút nào.

Thấy Hoa Thừa Tán và Lý Thanh Sơn thân cận như thế, chắc chắn sự việc bại lộ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Hà Dịch Thế bỗng bật dậy khỏi giường, cả người đầy mồ hôi lạnh. Hắn mơ thấy Lý Thanh Sơn hóa thân thành một con mãnh hổ, xé toạc bụng hắn, móc hết lục phủ ngũ tạng hắn ra.
Trong cơn mơ hàng, hắn thấy đầu giường mình có mấy bóng đen đang đứng, lập tức sợ đến mức tỉnh hẳn lại.

Lý Thanh Sơn đang đối mặt với Hà Dịch Thế. Bốn mắt nhìn nhau, đều ngẩn người.

Dù Hà Dịch Thế đã bày ra không ít cơ quan cảnh giới, nhưng có Hách Bình Dương và Trương Lan Thanh, làm sao chúng có thể hoạt động được. Tất cả đều đã được giải. Đi thẳng vào phòng ngủ của Hà Dịch Thế, đang định trùm đầu hắn trút cơn giận thì chẳng ngờ hắn lại tỉnh lại ngay lúc này.

Hách Bình Dương và Trương Lan Thanh cũng quay sang nhìn nhau.

Lý Thanh Sơn bước nhanh về phía trước, lấy chăn bông trùm lên đầu hắn, đấm mạnh một phát. Đến cũng đến rồi, thời điểm này còn xin lỗi bảo bọn ta đến nhầm phòng sao?

Dưới chăn bông, Hà Dịch Thế hét lớn:

"Đừng gϊếŧ ta. Ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả! Không nhìn thấy bất cứ thứ gì!"
Thấy trận quyết đấu giữa Lý Thanh Sơn và Sở Thiên, hắn chẳng còn chút tự tin có thể đối đầu với đối địch với Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn không biết nên khóc hay cười. Hắn vốn không muốn gϊếŧ Hà Dịch Thế, nếu không cũng sẽ không kéo Hách Bình Dương và Trương Lan Thanh theo. Trong Bách Gia Kinh Viện, đừng nói hắn không có sát ý nặng đến vậy, Hà Dịch Thế cũng không đáng để hắn phải đặt mình vào thế hiểm như thế.

Lý Thanh Sơn vung đấm báo thù, đánh cho Hà Dịch Thế tê người.

"Thanh Sơn, cũng được rồi! Tội hắn cũng không đáng chết!"

Trương Lan Thanh chỉ sợ Lý Thanh Sơn đánh chết Hà Dịch Thế thật.

Toàn thân Hà Dịch Thế kịch liệt đau nhức, còn cảm động đến mức sắp khóc đến nơi. Trương sư huynh đúng là một người phúc hậu.

"Lòng ta tự có cân nhắc."

Lý Thanh Sơn vừa đấm mạnh ba phát.
Bình Luận (0)
Comment