Chương 586: Vẫn Có Thu Hoạch - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 586: Vẫn Có Thu Hoạch
Lưu Xuyên Phong từ trong nhà bước ra, dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ:
"Thanh Sơn, ngươi về rồi đấy à? Đã trễ thế này rồi, rượu này đúng là mạnh thật đấy."
Lý Thanh Sơn và Hoa Thừa Tán nhìn nhau cười khổ. Thời khắc đấu tranh sinh tử, khiến người ta kinh hồn táng đảm thì vị này còn đang say giấc nồng.
...
Hoa Thừa Tán nói:
"Mặc dù chỉ là lời nói đùa, nhưng cũng là sự thật. Bây giờ ngươi đã hiểu cảm nhận của ta rồi đúng không!"
Lý Thanh Sơn nói:
"Đó là sự thật với ngươi, đừng có đánh đồng ngươi với ta. Nếu không nhờ dáng vẻ tuấn tú của ngươi thì ta đã sớm cắt đứt với loại phế vật như ngươi rồi?"
"Ngươi bảo ta là phế vật?"
"Phế vật, có ngon thì lên Trúc Cơ ta xem nào?"
"Được, ngươi chờ đó!"
Ngày hôm sau, Hoa Thừa Tán bế quan luôn.
Mặc dù không thể hiện ra nhưng Hoa Thừa Tán có lẽ còn bị kíɧ ŧɧíɧ mạnh hơn Lý Thanh Sơn. Từ đầu tới đuôi không được cho biết bất kỳ chi tiết nào, suýt chết trong cuộc tập kích, mà đến cùng, người đó thậm chí còn không nói thêm câu nào với hắn. Điểm này, hắn còn không bằng cả Lý Thanh Sơn.
Nếu như khi trước nhìn bằng con mắt khác, lý do mà ngươi chìm trong đọa lạc, vậy thì ta chỉ xem ngươi như một luyện khí sĩ bình thường! Đã định là người của hai thế giới thì sao còn phải lãng phí thời gian của nhau.
...
Lý Thanh Sơn quan sát tỉ mỉ đài sen đen dưới ánh đèn, từ đó lấy ra một viên hạt sen đen, như thể một viên trân châu óng ánh long lanh, ẩn chứa sức mạnh kỳ dị.
Không phải linh đan diệu dược có thể trực tiếp chuyển hóa chân khí thành yêu khí, hắc liên này dùng mấy vạn tính mạng người của cả Cổ Phong Thành để hiến tế mới mọc lên được, vậy có nghĩa là, thứ tồn tại trong đó chính là tinh hoa máu thịt đúng không? Phải để Tiểu An đến xem thử xem thế nào.
Vừa nghĩ xong, một bóng xám nhỏ nhắn xinh xắn lẳng lặng đứng trước cửa, rồi nhào vào lòng Lý Thanh Sơn. Đó chính là Tiểu An.
"Sao vậy?"
"Ta sợ sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa."
Hai tu sĩ Kim Đan giao đấu như hiện trường thiên tai, dù có là luyện khí sĩ mạnh đến đâu, cũng không thể chống cự được, chỉ biết thấp thỏm lo âu. Biểu hiện của nàng không phải là hết cách, tuy không sợ trải sinh tử, nhưng lại không thể chấp nhận ly biệt.
"Yên tâm đi, không đến mức không thể gặp lại. Chúng ta phải cùng lên đến Cửu Thiên chứ!"
Lý Thanh Sơn hôn lên tóc nàng, đưa đài sen cho nàng xem:
"Ngươi xem cái này xem, ngươi có dùng được không?"
Tiểu An xem thử đài sen, lập tức cảm thấy một luồng sức mạnh sinh mệnh mênh mông. Chỉ có sức mạnh như thế này mới có thể chịu được hỏa diễm của nàng, chuyển hóa thành tu vi của bản thân.
Lý Thanh Sơn cười nói:
"Xem ra chuyến này không phải phí công vô ích. Không biết vì sao Hắc Liên đàn chủ kia không mang hết đài sen đi, lại thành của hời cho chúng ta?"
Khi đó Hắc Liên đàn chủ kích phát toàn bộ sức mạnh ra, bày trận như muốn cùng sống cùng chết. Nếu hái toàn bộ đài sen, sen đen sẽ mất đi hạch tâm, không thể sinh ra sức mạnh nữa. Gia chủ các nhà không phải trẻ lên ba, chắc chắn không thể bị mấy thứ phô trương dọa sợ.
Mà trận năng lượng bộc phát mạnh này đã khiến toàn bộ tòa cổ phong thành vùng phế tích, mà trung tâm vụ oanh tạc là một mảnh đen vô cùng tận, dù là tầm mắt của các gia chủ cũng không thể thâm nhập vào đó. Đài sen, đúng lúc này đã rơi vào hồ nước.
Con cá chép đầu đỏ nhảy lên nuốt thứ này xuống bụng nhưng lại không tiêu hóa được nên mới phun ra. Chính bản thân đài sen không tỏa ra linh quang linh khí gì, Lý Thanh Sơn đứng cạnh hồ nước cũng chẳng thể phát hiện ra. Gia chủ các nhà bận truy sát Hắc Liên đàn chủ, quay về Bách Gia Kinh Viện nên sẽ không tìm kỹ, lúc này mới để cá chép đầu đỏ cất giữ.
…
Dưới sự gợi ý của Lý Thanh Sơn, Tiểu An thử dùng một viên hạt sen đen. Ngay lập tức, dưới ngọn lửa đang cháy, một dòng tinh chất máu thịt cực kỳ tinh thuần được phóng ra ngoài, đủ để xứng đáng là máu thịt của hàng nghìn người.
Tiểu An lập tức tu hành đại tác phẩm, luyện hóa hoàn toàn hạt sen này.
Lý Thanh Sơn cũng thấy yên lòng, hắn định dẫn Tiểu An ra ngoài thi triển thêm một lần, nhưng như vậy thì rất tốn thời gian, hơn nữa còn dễ khiến người khác nghi ngờ.
Bản tính khát máu có thể giải thích cho việc gϊếŧ người, nhưng những thi thể chẳng rõ tung tích này cũng không dễ dàng lý giải, nếu bị người có dã tâm dòm ngó thì thật gay go. Có những hạt sen này, ít nhất có thể để Tiểu An tu hành trong một thời gian dài, chí ít sẽ không vì không có máu thịt để cắn nuốt mà kéo chân sau.
Để Tiểu An ở lại đây tu hành, Lý Thanh Sơn đẩy cửa phòng, trăng sáng sao thưa, tuyết trắng rơi đầy, hắn cũng nên vì con đường của chính mình mà chuẩn bị một chút.
Đêm hôm đó, Lý Thanh Sơn lần lượt đi đến Nhân Tâm đảo và Vô Vi đảo tìm Tuyệt Trần Tử và Như Tâm. Đạo gia và Y gia đều am hiểu luyện đan, và là trưởng bối của hai trường phái, quản lý một nhóm đan dược trong tay, hắn chọn mua một ít loại cao cấp, hơn nữa còn dặn họ không được nói cho người khác biết.
Trong đại kiếp nạn Bách gia kinh này, hai người đều bận tối mày tối mặt, Như Tâm bận cứu chữa người bệnh, còn Tuyệt Trần Tử xử lý các công việc của Đạo gia thay cho vị đạo nhân lôi thôi chưa trở về, nói vài câu rồi lật đật mua bán đan dược, cứ bận bịu vội vã như thế, ngay cả Như Tâm cũng không có hứng để cười nổi.
Cuối cùng là đi đến Kim Ngân đảo của Tạp gia, cửa hàng tạp hóa tổng hợp, đổi toàn bộ linh thạch còn lại trong tay thành đan dược, để ý một chút đến giá cả của những thứ khác, nhận ra giá cả của linh khí và bùa chú đã bắt đầu tăng lên.