Chương 585: Gặp Mặt - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 585: Gặp Mặt
Sắc trời vừa hoàng hôn, trong hồ nước đầy vây đỏ.
Như mong muốn của hắn, nhiệm vụ luyện tập lần này chỉ mất không đến một ngày. Nhưng những chuyện xảy ra thời gian ấy lại hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng.
Hồi tưởng lại, cũng như thể xem một màn kịch, đóng một vai quần chúng, may là không đóng máy nhận cơm hộp.
Nhưng khi đến gần Bách Gia Kinh Viện, hắn mới phát hiện, kịch hay thật sự lại ở đây.
Long Xà Đại Trận đã mất, chỉ thấy trên từng hòn đảo đều để lại vết tích, từng mảng kiến trúc bị đánh sập, rất nhiều đệ tử đang bận rộn dọn dẹp.
Nhất là Tranh Minh đảo, vốn là một hòn đảo lởm chởm đá núi nhưng nay như bị cắt nát, biến thành từng mảng đá to, không để lại bất cứ công trình hoàn chỉnh nào.
Lý Thanh Sơn chạy đến Vô Lậu đảo, thấy Tiểu An vẫn bình yêu vô sự mới yên tâm. Nhưng trên Vô Lậu đảo lại tràn tiếng than khóc thấu trời, không ít tăng lữ vong mạng, bị nhóm đàn chủ của Bạch Liên giáo, ngay cả xác cũng chẳng còn.
Lý Thanh Sơn ôm chặt nàng vào lòng, cảm nhận được một mối nguy khác. Nơi này từng là chiến trường của hai tu sĩ tu sĩ Kim Đan, bất kỳ luyện khí sĩ có thiên phú mạnh đến mức nào cũng không dám khẳng định mình có thể tự vệ được.
Phi Long trưởng lão khi ấy có uy thế chẻ núi như chẻ miếng đậu hũ, vẫn còn trong ấn tượng của hắn.
"Thanh Sơn."
Một tiếng gọi vang lên, Lý Thanh Sơn quay đầu trông thấy Hoa Thừa Tán. Hai người nhìn nhau, đều có vẻ thở phào vì sống sót sau thảm kịch.
Hoa Thừa Tán nói:
"Thành thật xin lỗi, ta cũng không biết...ngươi không sao chứ?"
Lý Thanh Sơn bá cổ hắn, cười nói:
"Trông ta giống có sao lắm sao? Ngược lại là ngươi đấy, bớt hỏi mấy câu ngu xuẩn thế này đi."
Hoa Thừa Tán cũng muốn cười, nhưng lại có chút miễn cưỡng. So với Lý Thanh Sơn, hắn lại thật sự đã dạo qua một vòng địa ngục, Bạch Liên Thánh Mẫu chỉ cần đổi ý một chút thì hắn đã thành cái xác khô rồi.
"Cố thống lĩnh muốn gặp ngươi."
…
Lý Thanh Sơn không ngờ nơi mà Cố Nhạn Ảnh muốn gặp hắn là ở Vân Hư đảo.
Rừng trúc thăm thẳm, áo trắng như tuyết, lại một năm đông.
Bóng người như mộng ảo kia đến gần trước mắt. Lý Thanh Sơn bình ổn tinh thần lại, tiến lên phía trước:
"Lý Thanh Sơn tham kiến Cố thống lĩnh."
Cố Nhạn Ảnh bất chợt thu tay, ánh mắt như, như muốn nhìn thấu hắn.
Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên, đối mặt với nàng ta. Ký ức của hai năm trước bỗng được xác nhận. Tất cả đều là thật, không phải giấc mộng. Chỉ là, hắn đã từng là con nghé mới đẻ không sợ cọp, nhưng sau bao thăng trầm từng trải, khi kiến thức đã sâu rộng lên, còn có dũng cảm như khi ấy sao?
Cố Nhạn Ảnh bỗng nhiên bật cười, tựa như gió xuân se lạnh, độ tiết xuân hơi hàn, đột nhiên lướt đi.
"Ngươi..."
Áo trắng thổi qua trước mắt, Lý Thanh Sơn hơi ngạc nhiên. Gọi hắn đến nhưng lại không nói không rằng, ý gì đây?
Cố Nhạn Ảnh dừng bước, nghiêng đầu ngoái nhìn:
"Ban đầu còn muốn nói vài câu với ngươi, nhưng bây giờ xem ra không còn cần thiết nữa."
Trong mắt hắn không có phẫn nộ bất mãn, không có tự ti tự giễu, chỉ có một giác ngộ kiên định. Đối với nam nhân như thế, không cần nàng ta nói thêm gì nữa, chỉ cần xem tương lai hắn có thể đi xa đến đâu thôi.
Lý Thanh Sơn nói:
"Không ngại thì hãy nói thử xem."
"Vậy thì nói một câu, với loại phế vật như người thì dù có trải qua trăm năm nữa cũng không đủ tư cách uống trà với ta. Sao nào?"
Cố Nhạn Ảnh buồn cười, cười ha hả.
Lý Thanh Sơn im lặng một lát, nói:
"Chiêu cũ quá rồi."
Cố Nhạn Ảnh dùng quạt xếp chống cằm:
"Thật sao? Khó nghe hơn thì ta không nghĩ ra được, ý thế này là được rồi!"
Kẻ mạnh thật sự sẽ không treo kiến thức thâm sau bên miệng suốt ngày, chỉ vô thức dẫm lên tổ kiến, chứ làm gì có chuyện ngồi xổm chỉ xuống mấy con kiến, bảo:
"Các ngươi là loài côn trùng ngu xuẩn yếu nhớt."
Trừ phi đầu óc không bình thường.
Lý Thanh Sơn nói:
"Đây có thể xem như câu thứ hai ngươi nói với ta sao?"
"Thanh Châu tung hoành ba vạn dặm, giang hồ cũng chỉ nằm xó thôi."
Đây là câu nói đầu tiên. Hắn đã làm được rồi. Rời khỏi tranh đấu giang hồ, đến Bách Gia Kinh Viện, sân đọ sức của người tu hành.
Cố Nhạn Ảnh nâng quạt xếp lên, cơn gió lượn lờ bên cạnh một nhánh thúy trúc. Nói lại câu nói ấy:
"Với loại phế vật như người thì dù có trải qua trăm năm nữa cũng không đủ tư cách uống trà với ta."
Rồi lại vung quạt lên, một phiến lá trúc lìa cây, thổi đến trước mặt Lý Thanh Sơn.
"Nhận về đi, tương lai ngươi có thể mang nó đến trước mặt ta để kiêu ngạo. Tạm biệt Thanh Sơn tiểu đệ!"
Thanh âm còn lượn lờ quanh quẩn trong rừng trúc, người đã bay lên trời cao, không để lại chút vết tích nào.
Sau trận này, Bạch Liên giáo gần như bị tận diệt toàn quân, chỉ còn lại duy nhất Bạch Liên Thánh Mẫu trốn thoát được nhưng cũng hao tổn nhiều tu vi, bản thân nàng ta cũng bị thương nặng, thành sự đã là chuyện không thể. Có lẽ tương lai mới có thể khôi phục thực lực, gây ra sóng gió lần nữa.
Nhưng đã không đủ tư cách làm đối thủ của nàng nữa rồi. Đối với nàng mà nói, ván cờ này đã kết thúc. Ngay khi Bạch Liên Thánh Mẫu bỏ chạy, nàng thậm chí còn không buồn đi truy sát, chỉ dõi mắt nhìn đối thủ cũ này đi đoạn đường cuối cùng, hy vọng nàng ta đừng ngu ngốc nhảy ra nữa, ít nhất hãy nhẫn nhịn đến khi nàng rời khỏi Như Ý quận đi!
Lý Thanh Sơn trở lại đình viện Trúc Hiên, Hoa Thừa Tán cũng đang ở đó, hỏi:
"Nàng nói gì với ngươi?"
"Ừm!"
Lý Thanh Sơn đưa phiến lá trúc kia cho Hoa Thừa Tán.
Hoa Thừa Tán tỏ vẻ cực kỳ quái gở.
"Có muốn ta đưa cho ngươi không? Ta thấy ngươi thích hợp với câu đó hơn ta."
"Ngươi nằm mơ, tự đi mà giữ đi!"
Hoa Thừa Tán trở tay ném về.