Chương 584: Cũng Được - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 584: Cũng Được
Ý nghĩ của Vương Phác Thực sợ là còn đơn giản hơn. Ta bảo ngươi chấp hành một nhiệm vụ không có bất kỳ nguy hiểm gì, ngươi còn không vừa lòng, chẳng lẽ ta phải thông báo trước cho ngươi biết à? Dựa vào đâu?
Cao hơn thì, Cố Nhạn Ảnh cơ bản cũng chẳng biết hắn là người chấp hành nhiệm vụ này, đến Vương Phác Thực cũng chỉ là quân cờ thôi.
Khi Lý Thanh Sơn đang ngập trong suy nghĩ mình là nhân vật chính thì có người chạy đến thông báo rõ cho hắn biết hắn chỉ là một vai phụ, không, ngay cả vai phụ cũng chẳng phải, chỉ là Ưng Lang Vệ Giáp, hạng tôm tép quần chúng thôi.
Ưng Lang Vệ Ất, à không, là Hàn Quỳnh Chi hỏi:
"Ngươi sao thế?"
Lý Thanh Sơn nói:
"Phụ nữ thật khó hiểu."
Đây là sự giằng co giữa dã tâm và hiện thực tàn khốc của một người đàn ông. Đại khái là mơ càng đẹp thì lúc bị đánh thức sẽ càng đau khổ!
Hàn Quỳnh Chi trợn trừng hai mắt. Xưa giờ nàng ghét nhất là bị người khác nói việc nàng là nữ nhân. Nhưng nghĩ đến việc Lý Thanh Sơn không tiếc hy sinh tính mạng để tranh một tia hy vọng sống cho mình, ánh mắt lại trở nên hòa hoãn.
"Đàn ông thì không sao? Khi được như ý thì cứ như không gì không làm được, một khi không được như ý thì còn chẳng bằng cả những người phụ nữ. Trên mặt còn vờ như không để tâm, nhưng lòng đã nhận thua, đã đầu hàng rồi."
"Ngươi bảo Hoa Thừa Tán à?"
"Sao ngươi biết?"
Hàn Quỳnh Chi sững sờ.
Lý Thanh Sơn cười ha ha một tiếng:
"Bình thường không nhận ra ngươi cũng có chút đáng yêu đấy."
Mặt Hàn Quỳnh Chi đỏ bừng, siết chặt nắm đấm:
"Ta thấy ngươi cũng chỉ có mỗi lúc uống rượu với đánh nhau là có chút khí thế thôi."
Thấy khuôn mặt cười ghê tởm kia của Lý Thanh Sơn, nàng hận không thể đấm cho mấy nhát.
Nhìn nhau cười một tiếng, hai người đều cảm thấy thân thiết với nhau hơn nhiều.
"Về đi!"
Lý Thanh Sơn nói. Hiểu rõ chỗ bản thân đang canh cánh, lòng hắn dần tĩnh lại, trở nên kiên định hơn. Chuyện có thể tiếp nhận hay không thể tiếp nhận thì cũng phải chấp nhận thôi, đây là cái gọi là đời người. Không có ai sinh ra đã là nhân vật chính, cũng chẳng có ai muốn cả đời chỉ làm quần chúng tôm tép. Con đường của hắn vẫn còn phải tiếp tục.
"Được."
Đúng lúc này, mặt nước chợt chấn động, một con cá chép đầu đỏ chót nhô đầu ra.
"Yêu quái!"
Hàn Quỳnh Chi nắm chặt nắm đấm.
"Là thú nuôi của ta."
Lý Thanh Sơn ngăn Hàn Quỳnh Chi lại:
"Ngươi đi trước đi, ta chào tạm biệt nó."
Bảo Hàn Quỳnh Chi đi rồi, Lý Thanh Sơn ngồi xổm xuống, sờ cái đầu đỏ chót của cá chép:
"Nhóc con, ngươi có mấy phần phúc đấy. Ta thấy cái ao này nhỏ quá, sắp không chứa nổi ngươi rồi, hay là để ta đưa ngươi vào hồ Thanh Hà nhé."
Cá chép đỏ chót gật đầu, bỗng bơi về chỗ nước sâu. Lý Thanh Sơn còn đang khó hiểu thì cá chép đầu đỏ lại bơi về, trong miệng ngập một vật, đặt vào tay Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn híp mắt nhìn lên, là một chiếc đài sen nho nhỏ màu đen, bên trong có tầm hai mươi hạt, chỉ có một lỗ trống. Đây chính là chiếc đài sen đen nọ. Lý Thanh Sơn cũng không biết bông sen đen kia rốt cuộc là do linh lực tạo thành hay chỉ đơn thuần là một thực vật thông thường, nhưng hắn biết, đài sen này không phải vật phàm.
"Cho ta sao?"
Cá chép đầu đỏ gật đầu, rồi lại há to mồm.
Lý Thanh Sơn thu hồi đài sen, sờ lên túi bách bảo. Hắn đã dùng hết linh đan rồi, suy nghĩ một chút, tìm ra một linh quả để đưa cho nó, lúc này nó mới hài lòng.
Lý Thanh Sơn thi triển pháp thuật, cuốn cá chép đầu đỏ lên đáp mây, sau đó là Hàn Quỳnh Chi, đi về hướng Bách Gia Kinh Viện.
Trên đường, hắn thả cá chép vào hồ Thanh Hà. Nó cực kỳ vui sướиɠ chui vào trong nước, không có vẻ bài xích.
Chỉ có Hàn Quỳnh Chi thuận miệng hỏi một câu:
"Ngươi thích Cố thống lĩnh không?"
Lý Thanh Sơn cũng thuận miệng đáp:
"Thích."
Kết quả là Hàn Quỳnh Chi trở mặt luôn, không để ý đến hắn nữa.
Ban đầu, Lý Thanh Sơn hơn sững sờ một chút. Cho dù có ngu thế nào cũng thấy được tâm tư của Hàn Quỳnh Chi, hắn cũng cao hứng tự đắc. Lý Thanh Sơn ta đâu phải không có mị lực. Chợt nhớ lại câu nói đùa của mấy tháng trước.
Cẩn thận ngắm nghía Hàn Quỳnh Chi, tóc ngắn xinh xắn, chắc chắn là ảnh hưởng từ Hàn An Quân. Đám đệ tử Binh gia kia, không ít tên đầu trọc, sóng mũi cao, cảm giác như tượng tạc, nhếch môi cũng lộ rõ sự dứt khoát, nói năng hào sảng.
Giống ca ca mặt liệt Hàn Thiết Y của nàng năm sáu phần. Mày kiếm mắt sáng với một người con gái có thể làm nàng có cảm giác oai hùng, nhưng vẫn là một mỹ nhân không phải bàn cãi.
Sắc mặt Hàn Quỳnh Chi càng đỏ hơn, lòng cũng ngập niềm vui không tên. Cảm giác lần này dù lại bị "lão già" chết tiệt kia "thử thách", nhưng cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi ánh mắt dò xét của Lý Thanh Sơn, vì tên này không chỉ dừng ở xem mặt, lại bắt đầu soi dáng, hình như còn kết luận là "rất tốt".
"Nhìn cái gì?"
Nói lời này, đến cả Hàn Quỳnh Chi cũng cảm thấy yếu ớt.
"Ngươi thích ta đúng không?"
Nói câu này, ngay cả chính Lý Thanh Sơn ngượng miệng.
Làm sao Hàn Quỳnh Chi chịu thừa nhận được. Thế là, hai người về đến hồ Long Xà trong bầu không khí quái dị.