Chương 590: Uống Rượu Không? - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 590: Uống Rượu Không?
"Vậy phiêu lưu ở hải ngoại nên sửa thế nào, người tu hành không thể bị nhốt trên đảo được!"
"Đồ ngốc, bên ngoài Cửu Châu chính là Vô Tận hải, bây giờ người đi, cũng tuyệt đối không thể quay lai! Phải viết thế nào, còn không phải bằng toàn bộ tiểu thuyết gia Vân chúng ta!"
Lý Thanh Sơn suy nghĩ một chút:
"Vậy ngươi sửa đi!"
Lưu Xuyên Phong nhận được gợi ý, mừng rỡ, vội đi ngay.
Lý Thanh Sơn lắc đầu, hắn đang nghĩ đến biện pháp khác, cách này của Lưu Xuyên Phong, tất nhiên là không tồi, nhưng sợ rằng chưa hẳn đã có thể thu thập được nhiều thiện ý như vậy.
Ở kiếp trước, cuốn sách này đầu tiên là được đăng trên báo, lại trải qua sự phát triển trên kịch truyền hình, mới có thể đạt tới trình độ đi sâu vào lòng người như thế, La Mã không phải được xây trong sáu tháng mà thành.
Dù đổi thành một đao đã diệt được Cửu Châu như thế nào, nếu không đủ thiện ý, lại thêm hạn chế của chính Đại Diễn thần phù, có thể huyễn hóa được, cũng chỉ có thể là l*иg ngực nát tảng đá.
Lý Thanh Sơn trở lại phòng, mở ra một tờ giấy trắng, bắt đầu đặt bút viết, tiếp tục suy nghĩ kế hoạch, chuẩn bị biện pháp.
Những cốt truyện này có thể nhanh chóng tập hợp được thiện ý chân thật và tinh khiết.
Lý Thanh Sơn ước lượng. Nhân vật chính trong quyển sách bản thảo này là đòn sát thủ để đánh bại hoạ sĩ Chử Đan Thanh.
---
Đây không phải là pháp trận phòng ngự gì đó chứ!
Chử Đan Thanh cân nhắc, đạp lên đá cuội xếp thành đường mòn, phía trên trải một lớp tuyết đọng thật dày, đóng thêm một lớp lá trúc nhưng không ai quét dọn.
Rừng trúc có màu chủ đạo là xanh, nhưng vẫn xen lẫn vàng, vươn cao hướng về phía bầu trời. Trong mắt hắn nó bỗng biến thành đủ thứ sắc xanh: xanh nhạt, xanh biếc, vàng nhạt, màu vàng dây leo, đủ thứ hỗn độn, nhiều màu sắc loang lổ, từ khối đến hình phẳng, thành các lối vẽ tinh tế tỉ mỉ.
Hắn bỗng nhiên lắc đầu, vứt những ý nghĩ này ra khỏi đầu. Học nghệ trong núi sâu mười năm, học vẽ đến sắp hóa điên dại. Ầy, thế giới bên ngoài vẫn tốt hơn.
Vị sư tỷ Y gia nọ ở đối diện đúng là xinh đẹp. Dù sư phụ thường nói, trong họa tự có Nhan Như Ngọc, hắn cũng có thể để Nhan Như Ngọc bước từ trong tranh ra. Nhưng người sống sờ sờ ra đó vẫn khác biệt so với tranh. Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất của sư phụ, sư phụ nói đây là tạp niệm, nhưng hắn lại muốn níu giữ lại.
"Là ngươi?"
Lý Thanh Sơn nhìn quanh một vòng, đi đến chỗ Chử Đan Thanh.
"Là ta, ta đến xem lãnh địa của Họa gia tương lai nhà ta!"
Chử Đan Thanh ưỡn ngực. Chử Sư Đạo bảo hắn đến thám thính tình hình của Lý Thanh Sơn. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng hắn còn chưa biết nên làm thế nào.
"Uống rượu không?"
Lý Thanh Sơn cũng không nghiêm túc ngồi trước bàn sách để sáng tác ra tác phẩm để đời của mình, mà hắn khoan thai ngồi dựa vào tay vịn, cầm chén trà ngọc trong tay, bên cạnh bày đầy những vò rượu.
Dù xác định được phương hướng sáng tác, nhưng khi thật sự viết rồi vẫn cảm thấy chán nản. Đi qua đi lại vài vòng trong phòng, chợt nhớ ra trăm vò rượu ngon mà Tôn Phúc Bách cho hắn, hắn còn chưa uống đấy!
Muốn bắt chước điển cố "Lý Bạch đấu tửu thi bách thiên", nên hắn mang ra ngay, nhưng chỉ một mình uống mấy chén, dù toàn là rượu ngon, nhưng hắn lại cảm thấy thiếu chút hương vị.
Lý Thái Bạch còn phải "Ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Cúi đầu nhớ cố hương". Rượu này uống suông không đúng là không dễ chút nào. Nghĩ thêm đến việc Tiểu An đang bận rộn chuẩn bị cho pháp hội, Mã Lục đang ngủ đông, Hoa Thừa Tán đang bế quan, Hàn Thiết Y cũng đang bận lòng với đủ thứ chuyện của Binh gia, không thoát ra được.
Đang sầu vì không có bạn rượu, đột nhiên trông thấy Chử Đan Thanh, thế là hắn mở miệng mời.
Chử Đan Thanh sửng sốt một chút, những gì định nói lại không thốt ra được. Hắn chưa từng uống rượu, họa sĩ không phải nhà thơ, không thể say xỉn suốt ngày được, đầu óc phải tỉnh táo mới áng chừng trước để đặt bút xuống một cách vững vàng được.
Nghe mùi rượu, chỉ đành phải nuốt nước bọt.
Một dòng nước trong veo rót từ vò rượu vào hai chiếc chén ngọc.
Chử Đan Thanh, tên gốc là Cẩu Đản Nhi, năm nay hai mươi mốt tuổi. Vì hắn có một khuôn mặt thanh tú non nớt, nên trông có vẻ còn nhỏ tuổi.
Khi còn bé, phải ăn xin ở đầu đường xó chợ thì được Chử Sư Đạo, bấy giờ vừa về quê nhà, phát hiện ra. Trong người hắn tiềm ẩn huyết thống kỳ dị, xưng là "Bích Huyết Đan Thanh", nên đặt tên là Đan Thanh, theo họ sư phụ. Mười một tuổi đã được Chử Sư Đạo cho vào núi học hội họa, đến một tháng trước mới được xuất quan. Lần này đến là để thám thính tình hình của Lý Thanh Sơn.
Mười mấy vò rượu vào bụng, không đợi Lý Thanh Sơn nói năng gì, Chử Đan Thanh đã khai hết ra. Hắn ôm lấy cổ Lý Thanh Sơn, nói hết lời từ tim gan mình ra.
"Ta muốn nữ nhân!"
Chử Đan Thanh nói to một tiếng, tiếng hắn quẩn quanh trong rừng trúc, rồi bật cười ngốc nghếch.
Lý Thanh Sơn lắc đầu thở dài. Một đứa trẻ đang yên đang lành, xem nó bị kìm nén thành ra thế nào kìa!
"Ngươi say rồi!"
"Ta không say! Uống đi, chúng ta tiếp tục uống!"
"Không được uống nữa."
"Dựa vào đâu mà không cho uống nữa. Ta...ta có tiền!"
Chử Đan Thanh lục lọi nửa ngày trong túi bách bảo, đúng là không tìm ra đồng xu cắc bạc nào, lấy liên tọi ra một đống tranh:
"Ta dùng tranh để gán nợ!"
Sau đó Lý Thanh Sơn cũng có được một mớ hàng mẫu để hiểu trình độ của một họa sĩ có năng lực.