Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 591 - Chương 591: Ta Cũng Thích Nữ

Chương 591: Ta Cũng Thích Nữ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 591: Ta Cũng Thích Nữ


"Các ngươi!"

Một tiếng hô vang, Hàn Quỳnh Chi đi vào trúc hiên.

Hoa Thừa Tán không ở đây, nàng ta thì bận bịu vì là đệ tử cấp cao thứ nhì ở Pháp gia, nhưng nghe nói Lý Thanh Sơn muốn đánh cược với ai đó nên xem chừng thời gian, tranh thủ đến xem thử xem sao, lại thấy một thiếu niên thanh tú gần tựa vào lòng Lý Thanh Sơn đến nơi, còn cầm chén rượu đút cho Lý Thanh Sơn. Nàng ta cảm thấy như bị sét đánh. Thì ra hắn còn có sở thích thế này, trách sao lại vô tâm với mình như vậy.

Lại nhớ ra, trước khi Hoa Thừa Tán bế quan từng nói với nàng với biểu hiện phiền chán rằng chỉ sợ người nào đó muốn tuyệt giao với mình. Chẳng lẽ Tiểu Hoa cũng rơi vào bẫy của hắn? Tên Lý Thanh Sơn này rốt cuộc là thứ gì chứ, Tiểu Hoa mới vừa bế quan, hắn đã có niềm vui mới rồi. Ôi chao, mình đang nghĩ cái quái gì thế này!

"Đừng hiểu lầm, hắn thích nữ!"

Lý Thanh Sơn nhìn qua đã biết Hàn Quỳnh Chi đang nghĩ gì, vội lên tiếng giải thích. Nhưng hắn không thể ngờ đến việc Hàn Quỳnh Chi đã nghĩ sâu xa đến vậy trong thời gian ngắn.

Vừa dứt lời, Chử Đan Thanh cũng nhìn thấy tận ba Hàn Quỳnh Chi, giơ chén rượu trong tay lên:

"A, ba vị mỹ nhân, lại đây uống rượu nào!"

"Ta đã nói mà!"

Lý Thanh Sơn nhún vai.

"Con ma men luyện khí tầng mười này ở đâu ra vậy?"

Hàn Quỳnh Chi nghe Lý Thanh Sơn giải thích mới biết được thì ra tên trước mặt này là đối thủ tương lai của Lý Thanh Sơn, đúng là không biết có nên mừng thay hắn hay không. Ngươi ta đến thám thính tin tức, mà chuốc vài hũ rượu vào bụng đã nói toạc móng heo ra, còn đưa cho Lý Thanh Sơn một đống tác phẩm hội họa.

Nghĩ đến việc đối thủ xưa nay của vị đại nhân họ Lý đây không phải kiểu thiên tài như Sở Thiên thì cũng là bảy trăm binh sĩ dũng mãnh của Binh gia, cho dù đối thủ đẳng cấp mạnh như Hắc Liên đàn chủ, hắn cũng đã từng đối mặt rồi nhưng vẫn chẳng bị mất sợi lông sợi tóc nào. Bây giờ lại còn phải đối mặt với đối thủ kiểu này, đúng là khó tả...

"Ngươi đừng xem thường hắn, tác phẩm hắn vẽ ra có thể đánh bại luyện khí sĩ tầng mười thông thường đấy."

Dù người say rượu đều hay có thói quen ăn nói khoác lác, nhưng Lý Thanh Sơn tin đây không phải lời nói của kẻ say. "Bích Huyết Đan Thanh", bốn chữ này không phải chỉ là nói suông đâu.

Mười năm để từ một tên ăn mày cỏn con đến luyện khí sĩ mười tầng, trình độ chẳng hề kém loại thiên tài chuyển thế như Sở Thiên. Hoạ sĩ có thể dùng Tâm Huyết Linh Lực ngưng ra chú họa, khi cần có thể triệu hồi ngay lập tức, cũng có cùng công hiệu diệu kỳ như Tiểu Thuyết gia.

Nhưng họ cũng không cần tụ tập nguyện lực, chỉ cần có đủ thời gian là có thể vẽ ra cả một đội quân. Thiên hạ này lớn biết bao, nên kỳ nhân dị sĩ cũng xuất hiện lớp lớp, không thể khinh thường được bất cứ ai.

Hàn Quỳnh Chi cẩn thận đánh giá tỉ mỉ Chử Đan Thanh lại một phen. Thực sự không nhìn ra con ma men này có tí biểu hiện gì đó gọi là thiên tài. Cho dù là tên Sở Thiên kia cũng còn có chút ngông cuồng đi!

Lý Thanh Sơn nhấc Chử Đan Thanh lên, tìm một gian phòng ngủ trống, tiện tay vứt hắn lên giường. Chử Đan Thanh ngáy khò khò liền ngay lập tức.

Lý Thanh Sơn sầu não nói:

"Còn chưa đã mà."

Hàn Quỳnh Chi lập tức tùy tiện khoanh chân, ngồi đối diện Lý Thanh Sơn, đón chén rượu Lý Thanh Sơn mới đưa tới, uống một hơi cạn sạch, chép miệng một cái:

"Hạnh Hoa Nhưỡng của hàng cách mười dặm."

"Ngươi thử qua rồi à?"

Lý Thanh Sơn đang định châm thêm rượu cho nàng ta thì nàng ta đã tự lấy vò rượu cho mình luôn rồi.

"Ngưng. Ta ở lâu trong Vân Vũ Lâu, rượu gì mà chưa từng uống."

Đám công tử tiểu thư này lăn lộn ở chốn phồn hoa như Thanh Hà phủ xem cái Vân Vũ lâu như một chốn ăn chơi sa đọa, tiêu khiển xa xỉ.
Lý Thanh Sơn nhìn nàng:

"Thật ra, ta cũng thích nữ."

Hàn Quỳnh Chi vừa uống nửa vò rượu, tự nhiên không nuốt trôi. Cái gì mà cô nam quả nữ, người lớn rồi phải tránh các kiểu, mấy cái suy nghĩ cực ít xuất hiện này đột nhiên nổi lên ầm ầm trong đầu nàng ta, mặt cũng ửng thêm vì ba phần say, giận dữ nói:

"Uống rượu thì uống đi, nói mấy lời nhảm nhí này làm gì?"

Không biết sao lại muốn nghe hắn nói tiếp, xem hắn có thể nói ra những lời mê sảng như thế nào. Nàng khoan dung độ lượng, không cần phải quá chấp nhặt với hắn.

Lý Thanh Sơn lại cảm thấy Hàn Quỳnh Chi nói rất đúng. Uống rượu thì uống rượu, nói luyên thuyên mấy lời này làm gì? Chẳng lẽ muốn học theo Chử Đan Thanh, gào ầm lên bảo ta thích nữ nhân hay sao?

Tầm mắt dời sang đống tranh kia. Dù đến khi Chử Đan Thanh tỉnh lại thì phải trả cho hắn ta, nhưng hắn cũng không ngại nhân cơ hội này nghiên cứu xem một chút.
Cầm một bức họa nhỏ trong số đó lên, bên trên khắc họa một con chim hoàng anh sinh động như thật. Lý Thanh Sơn nhớ tới cách dùng của "Thảo Tự Kiếm Thư", thử rót chân khí vào.

Hình như có chạm đến huyền cơ gì đó, con chim hoàng anh nọ bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, vẫy đôi cánh, phát ra tiếng hót to thanh thúy, muốn thoát khỏi sự ràng buộc của bức tranh, bay quanh Lý Thanh Sơn vài vòng, bỗng nhiên lướt xào rừng trúc, biến mất tăm.

"Ặc, bay mất rồi."

Lý Thanh Sơn nhìn qua tờ giấy trắng trong tay, bỗng sững sờ một chút, thân hình đột nhiên biến mất. Chỉ trong một tiếng thở, hắn đã trở về chỗ cũ, trong tay giữ một con chim hoàng anh đang giãy muốn thoát, lo lắng không biết phải làm sao để nhét nó lại vào tranh.

Bình Luận (0)
Comment